
đẩy nàng vào chỗ nguy hiểm.
Rajiva chậm rãi nói:
- Nếu Lữ Quang biết
Ngải Tình có được sức mạnh thần kỳ, nhất là biết dự báo tương lai, rất có thể
hắn sẽ lợi dụng nàng.
- Điều này…
Pusyseda sững sờ
không biết phải nói sao, mãi mới thở dài, cất lời xin lỗi:
- Chỉ tại đệ nhất thời
hồ đồ, không biết suy nghĩ thấu đáo.
- Ngải Tình, Lữ Soạn
sẽ thế nào? Rajiva quay lại hỏi tôi. - Hắn trúng thuốc mê, sẽ bất tỉnh một ngày
một đêm, sau đó sẽ tỉnh lại, thuốc này không để lại di chứng gì cả.
Chàng gật đầu, trầm tư
giây lát rồi nắm chặt tay tôi:
- Từ nay không được
hành sự thiếu suy nghĩ như vậy nữa.
Tôi gật đầu, nghĩ lại
mới thấy quả là rất nguy hiểm. Nếu Pusyseda không tới kịp, tôi thật sự không
biết phải xử trí ra sao. Ngoài ngõ đột ngột rộ lên tiếng chó sủa inh ỏi, tiếng
bước chân rầm rầm từ xa vọng lại, dường như sắp có cả một đoàn người ngựa kéo
tới đây. Ba người chúng tôi đưa mắt nhìn nhau, rồi cùng đứng lên. Cánh cổng bật
mở, những bước chân dồn dập ào vào sân nhà, dẫn đầu đoàn người là Lữ Quang, với
bộ mặt tái nhợt vì lo lắng, phía sau là đám cháu con Lữ Thiệu, Lữ Long, có cả
Đỗ Tấn và Bạch Chấn. Căn nhà nhỏ bé bỗng chốc chật kín người. Bạch Chấn đứng
cạnh Lữ Quang, dùng ánh mắt sắc lạnh “trao đổi” với Pusyseda.
Không đợi chúng tôi
hành lễ, Lữ Quang vội chắp tay thi lễ với Rajiva:
- Thưa pháp sư, không
được ta cho phép mà thằng con hỗn xược của ta tự ý gây chuyện xằng bậy, đắc tội
với pháp sư, nó thật đáng chết!
Có thể thấy Lữ Quang đã phải gắng gượng thế nào đẻ tỏ ra nhún nhường, quỵ lụy:
- Kính mong pháp sư mở
lượng hải hà, cứu mạng con trai ta. Nó đã hôn mê suốt mấy canh giờ, ngự y tìm
đủ mọi cách vẫn chẳng thể giúp nó tỉnh lại. Cứ tiếp tục như vậy, tính mạng của
nó nguy mất.
Rajiva chăm chú nhìn
Lữ Quang, vẻ mặt bình thản. Chờ khi ông ta nói xong, mới chắp tay lại:
- Tiểu tướng quân
không…
- Lữ tướng quân, Phật
tổ giáng tội, sao có thể muốn cứu là cứu được ngay!
Pusyseda ngắt lời
Rajiva, lạnh lùng đáp lời. Lữ Quang ngẩng lên, chắp tay thành khẩn, lấy hơi,
hỏi:
- Vậy theo quốc sư,
phải làm thế nào mới cứu được con ta?
- Sở dĩ Phật tổ giáng
tội là vì hai nguyên nhân: một là, Ngài không muốn đại ca tôi hoàn tục, hai là
Ngài không đành lòng để vợ chồng họ phân ly. Nếu Lữ tướng quân có thể buông
tay, không gây khó dễ cho họ nữa, chắc chắn con trai ngài sẽ được Phật tổ phù
hộ.
- Được, ta chấp thuận
yêu cầu của quốc sư.
Những đường gân xanh
giần giật trên cổ Lữ Quang, ông ta lạnh lùng hỏi: - Nhưng phải làm sao để con
ta tỉnh lại? Pusyseda nhìn Rajiva đầy ẩn ý, rồi quay sang Lữ Quang, khẽ cúi
người:
- Đại ca tôi sẽ tập
hợp các nhà sư lại, cùng niệm chú cầu phúc cho tướng quân Lữ Soạn, nhất định
Phật tổ sẽ thấu hiểu. Chỉ một ngày một đêm là con trai tướng quân sẽ tỉnh lại.
- Nếu giờ này ngày mai
con ta vẫn không tỉnh lại thì sao?
- Chỉ cần tướng
quân giữ lời hứa, Pusyseda nguyện lấy đầu mình ra đảm bảo.
- Được! Nếu giờ này
ngày mai con trai ta tỉnh lại, ta nhất định sẽ tuân thủ lời hứa. Lữ Quang đưa
tay ra hiệu mời Rajiva:
- Xin mời pháp sư!
Đêm đó, Rajiva ở lại
trong chùa, không về nhà. Pusyseda đưa Hiểu Huyên tới trò chuyện để tôi đỡ
buồn. Buổi chiều ngày hôm sau, cậu ta đến thông báo rằng, Rajiva cùng các nhà
sư tụng kinh cầu khấn suốt một đêm, Lữ Soạn đã tỉnh lại, nhìn thấy Rajiva, hắn
tỏ ra rất sợ hãi. Lữ Quang mất hết thể diện, không muốn tiếp tục lưu lại thành
Subash, ra lệnh sáng sớm hôm sau sẽ khởi hành về thành Khâu Tử. Vợ chồng
Pusyseda cũng nhớ hai đứa trẻ, nên sẽ trở về cùng Bạch Chấn.
Hai vợ chồng họ ngồi
đợi Rajiva cùng tôi. Ăn tối xong mới ra về. Trước khi đi, Pusyseda động
viên chúng tôi cứ yên lòng, sau chuyện này, Lữ Quang chắc chắn sẽ nhận ra rằng,
dù hắn có dùng thủ đoạn gì đi chăng nữa cũng không thể quật ngã nổi
Rajiva. Tuy bạo ngược, nham hiểm, nhưng Lữ Quang là kẻ biết giữ lời, hắn đã cam
đoan trước mặt bao nhiêu người như vậy, chắc chắn sẽ không gây khó dễ cho chúng
tôi nữa.
Tôi và Rajiva cùng thở
phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng được yên ổn rồi! Phải đến tháng ba năm 385 sau
Công nguyên, tức tháng ba năm sau, Lữ Quang mới rời khỏi Khâu Tử. Khi ấy, hắn
sẽ đưa Rajiva đi cùng, nhưng chí ít, chúng tôi vẫn còn bốn tháng bình yên quý
báu. Tối đó, tôi đem chuyện nói với Rajiva, ôm tôi trong lòng, chàng trầm tư
hồi lâu mới lên tiếng:
- Tới Trung nguyên vốn
là sứ mệnh của ta, ta sẽ không nề hà. Có điều, nàng bằng lòng đi cùng ta chứ?
- Em bằng lòng theo
chàng đến chân trời góc bể.
Tôi ngước nhìn đôi mắt
thuần khiết đã khiến tôi mê đắm từ năm chàng mười ba tuổi, cất giọng chắc nịch:
- Em sẽ bảo vệ chàng,
ủng hộ chàng, trợ giúp chàng hoàn thành sứ mệnh.
Nụ cười rạng rỡ khiến
cả gương mặt điển trai của chàng bừng sáng. Nhưng như chợt nghĩ ra điều
gì, chàng lập tức lấy lại vẻ nghiêm nghị, nhìn tôi:
- Ngải Tình, không nên
cho ai khác ngoài ta biết thân thế thực sự của nàng, cũng đừng nói cho ai biết
về tương lai của họ. Ngoài ra, nếu không phải là trường hợp bất đắc dĩ, chớ nên
sử dụng năng lực đặc bi