
ệt của nàng trước mặt người khác.
Ánh mắt chàng hướng ra
ngoài cửa sổ, tựa hồ đang trăn trở điều gì, nét muộn phiền, âu lo trùm lên hàng
lông mày dài nhíu lại.
- Chỉ e, khả năng dự
báo tương lai của nàng sẽ thu hút sự chú ý của những kẻ đầy dã tâm kia hơn cả
việc nàng là một tiên nữ…
Tôi giật mình, chàng
nói giống hệt sếp của tôi. Nhưng sếp nói ra điều này vì không muốn tôi thay đổi
lịch sử, còn chàng là vì lo lắng cho sự an nguy của tôi. Trước đây, tôi không
bận tâm về điều này, vì tôi luôn nghĩ tôi chỉ là khách qua đường, nếu có chuyện
gì bất trắc, tôi sẽ lập tức trở về thời hiện đại. Nhưng, nếu muốn tồn tại trong
thời đại chiến tranh loạn li này, chỉ một khoảnh khắc lỡ lời cũng có thể chuốc
vạ vào thân. Huống hồ, giờ đây tôi không chỉ có một mình, tôi không thể để
chàng bị liên lụy.
Vòng tay lại, nghiêm cẩn hành lễ với chàng như một quân nhân, tôi trịnh trọng hứa hẹn:
- Xin chàng yên tâm,
em sẽ hoàn thành tốt vai trò của một người vợ, việc mình mình làm, không màng
chuyện thiên hạ, thận trọng trong mọi hành động cử chỉ lời nói, sống khép
mình, tuyệt đối không để lộ thân thế.
Chàng phì cười, vẻ
tuấn tú nho nhã làm sáng bừng cả căn phòng. Đã lâu tôi không được thấy chàng
cười thoải mái như vậy, trong phút chốc, lòng háo sắc dâng lên cuồn cuộn, tôi
cứ mải mê ngắm nghía chàng. Chàng đưa ngón tay cọ lên sóng mũi tôi, cười
hỏi:
- Chỉ làm vợ thôi ư?
Tôi ngạc nhiên, tròn xoe mắt nhìn chàng. Vẻ thẹn thùng quen thuộc lại xuất hiện
trên gương mặt chàng, chàng ôm tôi từ phía sau, ngả đầu vào vai tôi, bàn tay
với những ngón dài, gầy guộc nhẹ nhàng đặt lên vùng bụng dưới của tôi: - Lẽ
nào…
Chàng dừng lại, hơi
thở nằng nặng, giọng nói êm như ru lướt bên tai tôi:
- Nàng không muốn làm
mẹ ư?
Tôi sững người. Làm
mẹ? Sinh con? Em bé của tôi và chàng ư?
Tôi xoay người lại,
đối diện với chàng, gương mặt rạng rỡ, an nhiên của chàng giờ đây đang chín đỏ
vì ngượng ngùng, nhưng ánh mắt nhìn tôi đăm đăm, khóe môi nở một nụ cười chờ
đợi:
- Chàng…
Tôi ngập ngừng hỏi:
- Muốn có em bé thật
ư?
- Trước đây, ta chưa
bao giờ dám nghĩ đến việc sẽ có con.
Gương mặt chàng vẫn đỏ
như gấc chín, nhưng ánh mắt nhìn tôi kiên định:
- Sau khi chung sống
với nàng, ta rất muốn có một đứa con. Nếu được, ta muốn một cô con gái, trông
giống hệt nàng. Ta nhất định sẽ yêu con hết lòng.
Sống mũi cay cay, tôi
nghẹn ngào:
- Chàng không sợ điều
tiếng ư?
- Phá giới, kết hôn,
lẽ nào ta chưa từng chịu điều tiếng, dị nghị? Nàng biết mà, ta không màng người
đời nay, người đời sau phán xét ta ra sao.
Vẻ mặt chàng bình
thản, nhưng trong những khoảng lặng của suy tư, vẫn hiển hiện đôi nét phiền
muộn:
- Ta chỉ mong có một
đứa con, để ngày sau, nếu nàng phải ra đi, có con ở bên cạnh, ta…
- Em sẽ không đi đâu
cả!
Tôi đặt tay lên miệng
chàng, bực bội:
- Chàng đừng quên chúng
ta đã buộc áo hẹn ước trăm năm rồi, chàng muốn bỏ em ư, đừng hòng!
Chàng đáp lại tôi bằng
ánh mắt thiêu đốt, khẽ hôn lên lòng bàn tay tôi đang đặt trên môi chàng. Như có
một luồng điện lan khắp cơ thể, toàn thân tôi khẽ rung động. Chàng nhấc bổng
tôi lên, chàng bây giờ rất thích bế tôi lên giường. Chúng tôi quấn lấy nhau,
mắt môi hòa quyện, ngọt ngào, mềm mại trong những giao kết của xúc cảm yêu
đương, nhưng vào khoảnh khắc hồn phách tôi điên đảo khi lên tới đỉnh điểm,
chàng bỗng nhiên rút lui. Chàng chưa bao giờ làm vậy, tôi hỏi trong hơi thở hổn
hển:
- Chàng sao vậy?
Chàng nghỉ ngơi trong
giây lát, để kìm lại hơi thở gấp gáp, vén những sợi tóc ướt đẫm mồ hôi của tôi
sang bên, dịu dàng đáp:
- Chúng ta không thể
có con lúc này. Tháng ba sang năm chúng ta sẽ lên đường, nửa năm sau mới tới
được Guzang (Cô Tạng). Đường đi gian nan, nếu nàng có thai, làm sao chịu đựng
nổi.
Chàng đưa tay kéo tôi
vào lòng, hôn lên trán tôi:
- Chờ đến khi tới
Guzang, mọi thứ được sắp xếp ổn thỏa, gia đình mình khi ấy sẽ có thêm thành
viên mới.
Vùi đầu vào ngực
chàng, lắng nghe tiếng tim chàng thổn thức, tôi cười thẹn thùng, trong lòng
chộn rộn những nỗi niềm lo âu. Chúng tôi chưa bao giờ sử dụng phương pháp tránh
thai, lời chàng đã nhắc nhở tôi. Nửa năm lênh đênh trên đường với giao thông
lạc hậu thời cổ đại, chắc chắn không thể êm ru, thoải mái như thời hiện đại.
Nếu vậy, tôi không nên có bầu khi chưa đến Guzang. Nhưng điều khiến tôi lo lắng
hơn cả, không phải chuyện này, mà là: liệu tôi có thể có thai không? Sau mấy
lần vượt thời gian, không biết tia phóng xạ có hủy hoại chức năng làm mẹ của
tôi hay không? Và ngay cả nếu như tôi có thể có thai, tôi không biết mình có
thể sinh nở thuận lợi, mẹ tròn con vuông hay không? Tôi không ngại phương pháp
đỡ đẻ lạc hậu thời cổ đại, nhưng tôi, tôi không thể bị thương. Sinh đẻ có được
coi là bị thương không?
Nhiều lần muốn nói với
chàng, nhưng nụ cười tràn đầy hi vọng của chàng khiến tôi không sao mở lời
được. Nếu chàng biết tôi đã phải trả giá thế nào để được vượt thời gian, chắc
chắn chàng sẽ cảm thấy day dứt không nguôi. Chúng tôi đã phải trải
bao sóng gió mới có được hạnh phú