XtGem Forum catalog
Đức Phật Và Nàng

Đức Phật Và Nàng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329174

Bình chọn: 9.00/10/917 lượt.

m ầm trong khe núi, cuốn theo đám

lá và bụi mù quay tít lên không trung. Khi tôi đang gắng sức lê lết thân thể

mỏi mệt rã rời, cắm cúi tránh gió bụi, bước về phía lán trại của mình, trời

bỗng trút xuống những hạt mưa lớn như hạt đỗ. Một tia chớp rạch ngang bầu trời

đen kìn kịt phía trước, theo sau là tiếng sấm rền vang. Mưa mỗi lúc một lớn,

mỗi lúc một dày, tôi vội vàng, ba chân bốn cẳng chạy về lán trại, nửa thân

người đã ướt sủng. Đúng lúc ấy, một bóng đen bỗng lao đến bên cạnh tôi. Tôi nghe

thấy tiếng ai gọi mình, là Rajiva. Chàng chạy đến bên, kéo tôi vào lòng, che

chắn gió mưa trên đầu tôi. Về đến lán trại, cả hai cùng ướt như chuột lột.

Chúng tôi nhanh chóng cởi bỏ quần áo ướt, thay bằng quần áo khô ráo và khoát

thêm áo tơi. Tiếng la hét, tiếng ngựa hí bên ngoài dấy động, chỉ trong chớp

mắt, sấm chớp ầm ầm, mưa lớn dữ dội cùng trút xuống hẻm núi.

Rajiva đỡ tôi lên xe

ngựa, phu xe và hành lý đều đã sẵn sàng. Nhưng chàng không chịu lên cùng,

trong mưa to gió lớn, tiếng chàng hét gọi:

- Nàng đi trước đi, ta

đến tìm Đỗ Tấn. Phải tìm cách đưa mọi người ra khỏi hẻm núi này, nếu không, mưa

lớn gây ra lũ quét, nơi này không có chỗ náu thân, mọi người nguy mất.

Tôi không chịu, đòi đi

cùng chàng, nhưng chàng kiên quyết không cho tôi xuống xe:

- Hãy nghe lời ta,

nàng không được dầm mình quá lâu trong mưa, sẽ ốm mất. Nàng đi theo ta, chỉ

thêm vướng chân vướng tay, ta sẽ về ngay sau khi gặp được Đỗ Tấn.

Chàng căn dặn phu xe

vài câu rồi vội vàng chạy đi. Xe ngựa lăn bánh được một lúc, tôi bỗng nghe thấy

trong chuỗi âm thanh ồn ào, hỗn loạn, có tiếng phụ nữ kêu khóc. Nhìn ra bên

ngoài, tôi nhận thấy hàng ngũ của các nhạc công, vũ công và thợ thủ công đang

rối như canh hẹ. Họ không có kỷ luật như quân đội, lại không có người chỉ huy,

nên xe ngựa và lạc đà trở nên hỗn loạn, chặn đường thoát ra khỏi hẻm núi của cả

đoàn. Tôi nhảy ra khỏi xe ngựa, vung tay kêu gọi mọi người không nên

cuống quít. Tiếng tôi không át được tiếng ngựa hí, tiếng người khóc, tiếng sấm

tiếng mưa hỗn độn ấy. Trong lúc rối trí, tôi bèn lôi trong người ra chiếc đèn

pin, bật đèn, giơ cao lên. Luồng ánh sáng tập trung và ổn định ấy quả nhiên đã

có tác dụng khiến mọi người trật tự hơn. Tôi vốn rất nâng niu chiếc đèn pin

này, không nỡ sử dụng vì sợ sẽ hết pin. Nhận thấy tình trạng nguy cấp và trời

tối đen của đêm nay, tôi mới lôi ra dự phòng và bây giờ, đã đến lúc phải dùng

đến nó.

Tôi hô hào mọi người

không nên chen lấn, mà phải xếp thành hàng ngũ, lần lượt bước đi theo hướng ánh

sáng trên tay tôi, người chỉ huy của mỗi đội phải tách ra để hướng dẫn mọi

người. Tôi là viên cảnh sát giao thông trong đêm mưa, chỉ huy thông đường suốt

một giờ đồng hồ, cuối cùng thì đội nghệ nhân cũng ra khỏi hẻm núi. Tiếp theo là

đội lạc đà gồm những con lạc đà to lớn cõng trên lưng của cải mà Lữ Quang vơ

vét ở Khâu Từ. Dầm mình trong mưa quá lâu, chiếc áo tơi của tôi không thể chống

chịu nổi, quần áo vừa thay đã ướt sũng, toàn thân tôi lạnh cóng, tê dại. Hai

cánh tay thay phiên nhau nâng cao chiếc đèn pin, tay này vừa đưa lên, tay kia

đã cuống cuồng đặt vào miệng, hà hơi sưởi ấm, nhưng chẳng ăn thua.

Tôi rét tới mức sắp

mất hết cả cảm giác, hai hàm răng va vào nhau lập cập, tiếng chỉ huy đã không

còn được rõ ràng liền mạch như trước nữa. Nhưng nếu tôi bỏ đi, hàng ngũ sẽ rối

lên mất. Đội quân đi đầu và đội quân ở giữa của Lữ Quang vẫn mắc kẹt trong hẻm

núi, đội quân nhu và lương thực cồng kềnh này trở thành gánh nặng phiền toái

của cả đoàn. Nếu không nhanh chóng đưa họ ra khỏi đây, đại đội phía sau sẽ bị

kẹt lại trong hẻm núi và bị lũ cuốn trôi. Tôi giẫm chân trong bùn lầy, giày vải

ngấm nước từ lâu, bàn chân buốt giá. Tôi run cầm cập, cắn chặt răng, tiếp tục

soi đèn chỉ huy đoàn quân.

Đúng vào lúc tôi cảm

tưởng như mình sắp ngất đi vì cóng, bỗng tôi nghe thấy tiếng ai đó gọi mình.

Căng mắt giữa mù mịt đêm tối, gắng sức nhận biết những chiếc đèn lồng đang lắc

lư chuyển động, khi họ đến gần tôi mới nhận ra toán người đang tiến về phía

mình giữa màn mưa dày đặc, đi đầu là Rajiva và Đỗ Tấn.

Rajiva lao đến, kiểm

tra quần áo trên người tôi, đặt tay lên trán tôi, rồi không nói không rằng,

bồng tôi lên, lao như bay về phía xe ngựa. Tôi muốn nói với chàng tôi không

sao, nhưng khi chạm phải khuôn ngực ấm áp của chàng, tôi mới nhận ra mình

đã lạnh cóng tới mức sắp mất hết sinh khí.

Chàng bế tôi vào trong

xe, dặn dò phu xe đứng bên ngoài chờ và không cho phép bất cứ ai bước vào. Sau

đó, cởi bỏ y phục của tôi, lấy ra bộ đồ mùa đông dày nhất đắp lên người tôi.

Chàng cũng trút bỏ y phục của mình rồi len vào, áp sát người chàng vào thân thể

tôi, hai tay cuống cuồng chà xát cánh tay tôi.

Trong vòng tay ấm áp

của chàng, cơ thể tôi dần ấm lại. Thấy thân nhiệt tôi đã hồi phục, chàng giúp

tôi thay bộ y phục mới, ánh mắt ngập tràn niềm thương xót và trách móc, nhưng chàng không nói gì cả. Tôi được quấn trong những lớp quần áo dầy cộm, hệt

như một chú gấu Bắc Cực. Nhận thấy chân tay tôi đã ấm áp trở lại, chàng khoác

áo