
tơi ra ngoài, nhưng chỉ một lát sau đã trở lại. Chàng nói rằng, người của Đỗ
Tấn đã tiếp quản công việc chỉ huy, bây giờ đến lượt chúng tôi khởi hành.
Xe ngựa của chúng tôi
lăn bánh vượt ra khỏi hẻm núi, một đội quân chỉ huy đang áp dụng phương pháp
của tôi, giơ cao những đèn lồng trên tay, Đỗ Tấn đứng bên miệt mài chỉ đạo.
Hàng ngũ trở nên trật tự và kỷ luật hơn, tôi yên lòng, thiếp đi trong vòng tay
Rajiva.
Tôi nhảy ra khỏi xe ngựa,
hé mắt nhìn bầu trời đã hửng nắng, những tia sáng chói chang chầm chậm đổ xuống
mặt đất. Ngoài con đường sình lầy dưới chân, xung quanh tôi hầu như không còn
chút dấu vết nào của trận bão đêm qua. Chúng tôi nghỉ ngơi trên một gò cao, đưa
mắt nhìn, chỉ thấy cảnh tượng bề bộn, lộn xộn khắp nơi. Người, ngựa, lạc
đà đều nhuốm bùn lầy. Binh lính và người hầu không có xe ngựa để nghỉ ngơi,
người nằm người ngồi ngả ngốn, say giấc. Suốt đêm không ngủ, ai nấy đều mỏi
mệt, không còn sức dựng trại nữa.
Rajiva cũng xuống xe,
đến bên tôi, cùng tôi xem xét mọi thứ. Sau khi thoát khỏi hẻm núi, chúng tôi
dựa vào nhau, chợp mắt một lát trong xe ngựa. Một toán người đang hướng về phía
chúng tôi, dẫn đầu là người đàn ông cao lớn, mặc áo giáp, để râu quai nón,
gương mặt nhuốm vẻ mỏi mệt, chính là Đỗ Tấn.
Ông ta bước tới trước
mặt chúng tôi, hai tay chắp lại kiểu nhà binh, trịnh trọng cúi chào. Chúng tôi
vội vàng đáp lễ:
- Công đức to lớn của
pháp sư và công chúa đã cứu hàng vạn người, Đỗ Tấn không biết lấy gì báo đáp! -
Đỗ tướng quân xin đừng nói vậy. Đó là bổn phận của vợ chồng ta.
Rajiva chắp tay thi
lễ, điềm đạm đáp lời.
- Đỗ tướng quân, tình
hình thương vong ra sao?
Tôi nóng lòng gặng
hỏi, nhưng vẫn không khỏi bồn chồn vì sự can thiệp hơi thái quá của mình.
- Nhờ phúc của pháp sư
và công chúa, chỉ có đội quân phía cuối không rút khỏi hẻm núi kịp thời, bị lũ
nhấn chìm, thương vong vài nghìn người.
Tôi sững sờ. Tôi đã
gắng hết sức mình, đã cảnh báo mọi người, đã áp dụng các biện pháp giải tỏa ách
tắc giao thông của thời hiện đại, nhưng kết quả vẫn không khác với những
gì sử sách ghi chép: “Vài nghìn người chết”. Vậy nếu tôi thờ ơ, bỏ mặc tất cả,
số người chết sẽ là bao nhiêu?
- Không bị tổn thất
quá nhiều, đó là điều may mắn!
Có lẽ vì nhận thấy vẻ
mặt u ám của Rajiva, Đỗ Tấn tiếp lời:
- Từ lúc trời đổ mưa,
đến khi xảy ra lũ quét, chỉ chừng hơn một canh giờ. Thiên tai ập đến bất ngờ,
lại vào lúc đêm khuya. Nếu mọi người đều đã an giấc, hậu quả sẽ thật khôn
lường, chắc chắn số người thiệt mạng không chỉ vài nghìn người. Và có lẽ, ngay
cả chúng ta cũng sẽ bỏ mạng tại hẻm núi này. May mắn thay, pháp sư là người
thông tỏ thiên cơ, công chúa không quản ngại mệt nhọc thông báo cho mọi người
cảnh giác, nên chúng ta mới có thể thoát khỏi hẻm núi nhanh như thế.
Rajiva đưa mắt về phía
hẻm núi, nơi mà mới đây chúng tôi vừa trải qua cơn ác mộng kinh hoàng, vẻ
bi ai đè nặng lên gương mặt chàng. Chàng thở dài ảo não, hai tay chắp lại, vái
Đỗ Tấn một vái:
- Đỗ tướng quân, xin
cho phép ta được tụng kinh siêu độ cho người gặp nạn khi ngài chôn cất họ.
- Pháp sư quả là bậc
cao tăng tài trí, đức độ, ta muôn phần kính phục! Sau này, nếu có bất cứ việc
gì pháp sư cần sai bảo, Đỗ Tấn nguyện không từ nan.
Đỗ Tấn đột nhiên chắp
tay lại, gập nửa người cúi mình trước Rajiva, nghi lễ long trọng ấy khiến chúng
tôi giật mình. Rajiva vội bước đến đỡ ông ta dậy.
- Xin hỏi, đêm qua
công chúa đã sử dụng loại đèn gì mà có thể chiếu sáng rất xa, ánh sáng lại tụ
lại thành chùm và có thể di chuyển tùy ý?
Đỗ Tấn cúi đầu hành lễ
với tôi:
- Đêm qua hàng ngũ bị
rối loạn, may nhờ công chúa chỉ huy hợp lý, nếu không lạc đà chắn đường, đoàn
quân chắc chắn sẽ bị chậm lại cả canh giờ. Công chúa là người có công lao lớn
nhất.
- Tôi… Tôi ấp úng, não
bộ căng như dây đàn.
- Đó là lễ vật do quốc
vương nước Kangju tặng cho Đức vua của ta, nghe nói có nguồn gốc từ Daquin từ
cực Tây. Đức vua chỉ có một chiếc đèn duy nhất và đã tặng cho công chúa.
Tôi liếc nhìn, thấy
chàng hoàn toàn thản nhiên. Tôi đành tát nước theo mưa:
- Đúng vậy, chỉ có một
chiếc duy nhất trên đời, tiếc là đêm qua dầm mưa quá lâu, đã hỏng rồi.
Đèn pin bị hỏng là sự
thật.
Đỗ Tấn tỏ ra nuối
tiếc, nói thêm đôi câu rồi xin phép đi sắp xếp việc dựng trại.
Tôi thở phào nhẹ nhõm,
lén kéo áo chàng:
- Chàng không được
phép nói dối kia mà! Chàng nhìn tôi, điềm tĩnh đáp: - Nếu nói đó là vật dụng
của một nghìn năm sau, càng dễ khiến ông ta nghi ngờ hơn.
Ánh mắt nghiêm nghị,
lạnh lùng của chàng chiếu đến tôi, tôi vội vàng giơ hai tay lên đầu:
- Em xin lỗi, từ nay
em không dám nữa! Sẽ không bao giờ để người khác trông thấy bất cứ đồ dùng gì
của tương lai nữa.
Chàng thở dài, nắm lấy
cánh tay đang giơ cao của tôi, ánh mắt ngập tràn yêu thương:
- Ta không trách nàng
chuyện đó. Phàm việc gì cũng cần cân nhắc nặng nhẹ, với tình hình như đêm qua,
nàng dùng chiếc đèn đó là đúng. Nhưng, đêm qua nàng bất chấp sức khỏe của bản
thân, thiếu chút nữa đã đổ bệnh vì lạnh cóng, nàng có biết chồng nàng lo cho n