
an đặc trưng của miền Tây, với những sa mạc mênh mông, với
những ụ đất đã đủ mọi hình dạng kỳ dị. Hiện đang là mùa nước cạn, hầu hết các dòng
sông ven đường đều khô hạn. Bùn đất ở các dòng sông nơi đây chứa nhiều khoáng
chất, các ruộng muối tựa như những mảng màu rực rỡ, đan xen hết sức ngẫu hứng,
dưới ánh nắng mặt trời, lấp lánh rực rỡ, tạo nên một cảnh sắc vô cùng độc đáo,
đẹp đến nỗi khiến người ta choáng ngợp. Phía chân trời, đường viền dãy
núi Thiên Sơn như những nét vẽ trải dài miên man vô tận. Trên những tràng
cát bằng phẳng là những bụi gai, cây liễu đỏ um tùm. Thi thoảng lại bắt gặp
phía xa xa những đàn lạc đà, lừa và ngựa hoang dã đang nhởn nhơ gặm cỏ. Vào
thời hiện đại, khi người ta thăm dò và phát hiện ra dầu hỏa và khí đốt, thì
khắp nơi trên sa mạc mênh mông này, các giàn khoan được dựng lên dày đặc, ngọn
lửa của thiết bị khai thác khí đốt bốc lên nghi ngút. Khi đến Kucha khảo sát,
chúng tôi đã chạy xe trên quốc lộ 314, phóng tầm mắt ra xa, thấy các giàn khoan
vẫn đang không ngừng hoạt động, trong ánh nắng cuối ngày, cảnh tượng đó khiến
người ta không khỏi xúc động.
Đến địa phận Luntai,
chúng tôi đi giữa rừng dương suốt mấy ngày liền. Đây là một trong những rừng
dương lớn nhất ở Tân Cương, tháng mười hàng năm, rừng dương này sẽ nhuộm vàng
cả mặt đất và bầu trời nơi đây. Và cũng tại Luntai, tôi đã được chiêm ngưỡng
thành lũy và đài quan sát do người đời Hán xây dựng lên để khẩn hoang và trấn
giữ biên cương. Vào thời Tây Hán, khi quân đội viễn chinh hành quân qua đây, để
giải quyết vấn đề lương thực dài lâu, các binh lính đã tiến hành trồng cấy, tự
cung tự cấp. Ruộng nương dần dần được khai khẩn, mở rộng, tiếng tăm của quân
đội nhà Hán vang khắp Tây vực. Thành cổ Kegelake, Zhuoekute, Wulei đều là những
thành lũy và đồn điền mà người Hán xây dựng nên để trấn giữ biên thùy. Hoàng
thành Luntou, quốc gia tiền đồn của Tây vực đã bị phá hủy triệt để, khi
Lý Quảng Lợi, đời Hán, hai lần viễn chinh chinh phạt nước Dayuan[2'>, khi ngang
qua đây đã “tấn công nhiều ngày, tiêu diệt hoàn toàn” quốc gia này. Chúng tôi
lưu lại trong thành cổ Luntou một đêm, chung quanh chỉ còn lác đác một vài thôn
nhỏ nghèo nàn. Cuộc “đồ sát” đã diễn ra hơn bốn trăm năm, vậy mà đến nay, quốc
gia này vẫn chưa thể phục hồi, điều đó cho thấy, cuộc tàn sát năm xưa tàn khốc
đến mức nào.
[2'> Tên một quốc gia
thời cổ đại ở vùng Trung Á, nay là bồn địa Farg’ona.
Vào thời hiện đại,
Luntai là điểm khởi đầu trên đường quốc lộ ngang qua sa mạc Tarim, được
xây dựng nhằm phục vụ cho việc khai thác dầu khí ở sa mạc Taklamakan. Đường quốc lộ này được đánh giá là bước tiến vượt bậc trong lịch sử
kiến trúc thế giới, với chiều dài tổng cộng năm trăm năm mươi ki lô mét, trong
đó bốn trăm năm mươi ki lô mét được xây dựng trên sa mạc cát di động, là đường
quốc lộ dài nhất thế giới được xây dựng trên cát di động của thế kỷ XXI. Ngồi
trong xe ngựa, phóng mắt ra mênh mông cồn cát trên sa mạc Taklamakan, không
bóng một trảng cây, sa mạc Taklamakan từng được mệnh danh là nơi “vào được
nhưng không ra được”. Tôi khoái chí khoe với Rajiva, vì muốn trải nghiệm con
đường quốc lộ ngang qua sa mạc lớn thứ hai thế giới, tôi đã phải mất bốn tiếng
đồng hồ mới vượt qua được “biển cát tử thần” này. Dĩ nhiên là chàng đã tròn xoe
mắt ngạc nhiên và không tin nổi. Tôi hãnh diện mô tả cho chàng nghe, để chắn
gió và giữ cát, người ta đã thiết kế trên con đường này cách mỗi năm trăm mét
một buồng nước, nước được dẫn qua các đường ống nhỏ dọc đường để phun nuôi cỏ.
Có nước là có cỏ, cách vài bước lại có những thanh chắn bằng lau sậy và hệ
thống lồng lau sậy để ngăn cát sa mạc xâm lấn. Suốt dọc con đường hơn năm trăm
ki lô mét, thứ nổi bật nhất là hệ thống các buồng nước nối tiếp nhau, những
đường cỏ xanh dưới ống nước và những đụn cát chất ngất. Cảnh sắc đơn điệu đó
làm mỏi mắt người đi đường suốt hơn sáu tiếng đồng hồ mới kết thúc, vượt qua
sông Tarim, chúng ta mới có thể trông thấy rừng dương.
Từ khi biết tôi đến từ
tương lai, Rajiva thường xuyên hỏi tôi về bối cảnh xã hội và những tri thức của
con người một nghìn năm sau. Trí tuệ, năng lực lĩnh hội và sự tin tưởng tuyệt
đối chàng đặt nơi tôi khiến tôi không giấu giếm chàng bất cứ chuyện gì. Bởi
vậy, tuy đường xa vạn dặm, nhưng chúng tôi không cảm thấy mỏi mệt, nhàm
chán, vì hàng ngày chúng tôi trao đổi với nhau rất nhiều đề tài. Chúng tôi cùng
nhau lấp đầy khoảng trống của mấy chục năm trước đó bằng những câu chuyện bất
tận. Mỗi khi bắt gặp những cảnh sắc đặc thù của địa hình hoang mạc, sa mạc, tôi
lại phân tích cho chàng nghe những kiến thức cơ bản về địa lý, lịch sử, khí
tượng, những tri thức ấy khiến chàng không khỏi kinh ngạc, tán thưởng và có
không ít điều băn khoăn. Tôi kể với chàng mọi chuyện, trừ việc tôi đã
phải trả giá thế nào cho những lần vượt thời gian…
Mất một tháng trời
chúng tôi mới đến được Yanqi. Đầu tiên là Thiết Môn Quan, thành lũy quan ải này
được người Hán xây dựng trên bờ Tây sông Khổng Tước. Trương Kiến
hai lần đi sứ Tây vực đều ng