
n lò sưởi, vừa cởi than vừa khâu vá. Nhìn thấy Pusyseda, nét mặt rạng rỡ,
bước đến đón lấy áo khoác của chồng.
- Mấy ngày nay tôi bận
tối tăm mặt mũi. Lữ Quang là kẻ tham lam, như thể hắn muốn khuân cả Thuận Tử đi
theo.
Cậu ta bực dọc:
- Đức vua muốn tống
khứ hắn đi, nên chấp thuận mọi yêu cầu.
Cậu ta bước đến bên lò
sưởi, gắp một viên than bỏ vào rồi tiếp tục:
- Lữ Quang đã quyết
định sẽ khởi hành vào ngày mồng Một tháng ba. Hắn nói sẽ đưa đại ca đi cùng vì
Phù Kiên muốn nghe thuyết pháp.
Cậu ta cười khẩy:
- Phù Kiên làm gì còn
tâm trí nghe thuyết giảng kinh văn Phật pháp nữa. Nếu ông ta bị hạ bệ, Trung
Nguyên sẽ đại loạn.
Cậu ta ngẩng lên nhìn
tôi, ánh mắt đầy lo lắng:
- Ngải Tình,
thời điểm này đến Trung Nguyên sẽ vô cùng nguy hiểm.
- Chúng tôi đâu thể tự
mình quyết định việc đó. Tôi cúi xuống lò lửa rực hồng:
- Cậu yên tâm, sẽ
không có chuyện gì xảy ra cả, chúng tôi cũng không đến Trường An ngay, mà sẽ
lưu lại Guzang.
- Có quay về đây nữa
không?
Im lặng. Chủ đề đau
lòng này cuối cùng cũng được nhắc tới.
-
Tôi không biết, mong là có.
Tôi
không dám nhìn vào mắt cậu ta, vì tôi biết, chúng tôi sẽ không còn gặp lại,
lòng tôi đau như cắt.
-
Muộn rồi, tôi phải về.
Tôi
đứng lên, tạm biệt Hiểu Huyên, bước vội.
-
Chờ đã.
Pusyseda
kéo tay tôi lại, đôi mắt màu xám nhạt dừng lại trên gương mặt tôi, cậu ta định
nói gì đó mà không thể cất lời.
-
Tôi…
Cậu
ta có vẻ rất xúc động, ánh mắt trôi về một hướng khác, ngập ngừng:
-
Tuyết lớn lắm, để tôi đưa chị về.
-
Không cần đâu…
Tôi
cũng ngó sang một hướng khác, bỗng thấy Hiểu Huyên mang áo ra cho
Pusyseda, lặng lẽ khoác lên vai cậu ấy. Chúng tôi bước đi trên tuyết, giữ một
khoảng cách nhất định. Những bông tuyết trắng muốt ràn rạt đổ xuống, chỉ một
lát đã phủ lên cầu vai chúng tôi từng lớp tuyết mỏng. Pusyseda không chọn
đi trên con phố chính quen thuộc, mà đưa tôi vòng vèo qua con ngõ nhỏ phía sau
hoàng cung. Phố xá vắng tanh, chỉ có tiếng bước chân chúng tôi xào xạo trên
tuyết, vang động cả ngõ nhỏ.
Dáng
hình cao lớn phía trước bỗng nhiên dừng lại, vẻ mặt nghiêm trọng:
- Ngải Tình, nói thật cho tôi biết, tôi còn được gặp lại chị nữa không?
Tôi
nhắm mắt lại giây lát rồi mở ra, nhìn Pusyseda thật lâu, lưu lại trong trí nhớ
từng đường nét gương mặt cậu ta, vừa khe khẽ ngâm ngợi:
-
Ra đi lại ra đi, Cùng chàng sinh biệt ly. Xa nhau hơn vạn dặm, Mỗi kẻ một
phương chia. Đường dài bao hiểm trở, Gặp nhau biết có khi? Ngựa Hồ run gió bắc,
Chim Việt đậu cành nam. Đã lâu ngày xa cách, Áo mặc cũng rộng thêm. Trên trời
mây che khuất, Người đi chẳng ngoái xem. Nhớ chàng người già béo, Chợt sắp hết
tháng năm. Lời xưa thôi nói lại, Chỉ mong bữa thêm cơm.[4'>
[4'>
Đây là bài thơ ngũ ngôn khuyết danh thứ 19 trong tập thơ “Mười chín bài thơ cổ”
lưu truyền từ đời Hán ở Trung Quốc (Bản dịch của Diệp Luyến Hoa)
-
Ngải Tình…
Lặng
đi trong âm hưởng buồn se thắt của lời thơ, Pusyseda nghẹn ngào, nước mắt
lưng tròng. Cánh tay run run đặt lên vai tôi. Khi dòng thơ cuối cùng khép lại,
cậu ta đã khóc nấc lên, kéo tôi vào lòng. Tôi ngả vào vai Pusyseda, cảm nhận
hơi thở gấp gáp và khuôn ngực vạm vỡ của cậu ấy. Những bông tuyết nhẹ tênh sa
xuống, nhanh chóng tan ra, hòa cùng nước mắt, lạnh buốt, tựa cõi lòng giá băng
của tôi lúc này.
-
Hãy chăm sóc Hiểu Huyên và mấy đứa nhỏ thật chu đáo…
Tôi
nức nở:
-
Tôi sẽ rất nhớ cậu…
-
Tôi biết rồi… Pusyseda lau nước mắt cho tôi, nhưng để mặc nước mắt mình chảy
tràn trên má. Khóe môi run run, mấy lần muốn nói điều gì đó, nhưng không cất
nổi nên lời. Cậu ta hít một hơi thật sâu, gắng gượng nở một nụ cười rạng rỡ:
-
Nhớ bảo trọng…
-
Tôi hứa.
Tôi
cũng lấy hết sức đáp lại, như thể chỉ có như vậy mới diễn đạt được hết tâm
trạng của tôi lúc này. - Pusyseda, cảm ơn đã làm tất cả cho tôi… Cậu ta lại kéo
tôi vào lòng, vòng tay ngày một xiết chặt hơn:
-
Chị hiểu mà, chỉ cần chị hạnh phúc, tôi sẽ làm tất cả…
-
Tôi rất hạnh phúc, thật đó! Cậu đã tặng hạnh phúc cho tôi, cảm ơn cậu…
Tôi
ngồi bên cửa sổ, mải mê ngắm nghía chiếc trâm ngọc xinh xẻo trên tay. Một chuỗi
hạt nhỏ thả xuống từ chiếc mỏ bằng vàng của chim phượng hoàng. Đó là món quà
Pusyseda tặng tôi lúc chia tay, cậu ta vẫn nhớ sinh nhật của tôi. Cậu ta còn
lưu lại trên trán tôi một nụ hôn mang theo cái giá lạnh của mùa đông, giống như
khi xưa, lúc tôi trở về thế kỷ XXI. Nụ hôn mà tôi sẽ ghi nhớ suốt đời…
-
Đang ngắm nghía gì vậy?
Vội
gạt nước mắt, mỉm cười quay lại nhìn chàng. Ánh mắt chàng dừng lại nơi chiếc
trâm ngọc, hồi lâu mới lấy ra từ trong áo một chiếc hộp, đưa cho tôi.
Mở
hộp ra, tôi thấy một đôi nhẫn cưới, kiểu dáng đơn giản, nhưng rất tinh
xảo. Chàng nâng bàn tay trái của tôi lên, đeo vào ngón áp út chiếc nhẫn nhỏ.
Rồi đưa tay ra trước mặt tôi, mỉm cười.
Chàng
từng hỏi tôi về hôn lễ thời hiện đại. Tôi đã miêu tả rằng, cô dâu chú rể sẽ
trao nhẫn cưới cho nhau và phải lồng nhẫn vào ngón áp út. Chẳng ngờ, chàng đã
ghi nhớ điều đó.
Tôi
lồng chiếc nhẫn to hơn vào ngón tay chàng, rồi ngẩng lên