
g thành Giao Hà. Tên gọi này
bắt nguồn từ việc hoàng thành được xây dựng trên điểm giao nhau của các con
sông”. Quốc gia Cheshi thống trị khu vực này đã được hơn năm trăm năm. Nhưng
chưa đầy tám mươi năm nữa, khi vị vua Cheshi cuối cùng băng hà, tộc người
Rouran lập Khanbozhou làm vua, Cheshi đổi tên nước thành Gaoxhang (Cao Xương), dời đô đến thành cổ Cao Xương, cách Giao Hà vài chục ki lô mét. Huyền
Trang, trên đường đi Tây Thiên đã ngang qua nơi đây và kết nghĩa anh em với vua
Cao Xương là Juwentai (Cúc Văn Thái), tên hiệu Ngự đệ của Huyền
Trang trong “Tây Du Ký” bắt nguồn từ câu chuyện kết nghĩa này.
Cheshi là một trong số
các tiểu quốc đã từng cử người đến Trường an thỉnh cầu Phù Kiên Tây chinh và
cũng chính tiểu quốc này đã tình nguyệt làm “hoa tiêu” cho quên đội của Lữ
Quang. Bởi vậy, họ đã tiếp đón Lữ Quang hết sức long trọng. Trong ánh hoàng hôn
cuối ngày, chúng tôi tiến vào cổng thành Cao Xương giữa tiếng nhạc rộn vang và
hoa tươi rực rỡ, nghi thức trọng thể ấy khiến tôi không khỏi bất ngờ. Bởi vì,
thành quách hoang phế tiêu điều mà cách đây không lâu tôi được chứng kiến bỗng
chốc biến thành một thành phố phồn hoa đô hội, sống động trước mắt tôi. Làm sao
tôi có thể không xúc động trước nỗi thương hải tang điền diễn ra chỉ trong chớp
mắt.
Thành phố này vẫn tiếp
tục phát triển cho đến cuối thế kỹ XIII, khi Haidu, một quý tộc Mông Cổ làm
phản và tiến hành cuộc chiến tranh tàn khốc, kéo dài nhiều năm, sau cùng đã
chiếm được Cao Xương, Giao Hà, đồng thời cưỡng bức người dân khu vực này từ bỏ
tín ngưỡng theo đạo Phật truyền thống, chuyển sang theo đạo Hồi. Khi cuộc chiến
tranh kết thúc, người Cheshi đã dìm chết toàn bộ phụ nữ và trẻ em trong những
giếng nước, để tránh cho họ khỏi bị làm nhục và bị nô dịch. Những giếng
nước này vẫn tồn tại cho tới tận thế kỷ XXI. Và giờ đây, khi bước đi trên đường
phố Giao Hà, tôi lại nhìn thấy chúng một lần nữa. Sau khi công phá thành, người
Mông Cổ đã thực hiện chính sách đốt, cướp, giết tàn bạo mà họ vẫn thường sử
dụng, thành phố hơn một nghìn năm trăm năm lịch sử đã bị họ hủy hoại hoàn toàn.
Nơi tôi đang đứng là ngôi chùa Đại Phật Tự nằm ở trung tâm thành phố, bên cạnh
là hoàng cung đã được xây dựng hoàn toàn bằng đất, và những dãy nhà nghỉ dành
cho quan lại. Đến thế kỷ XXI, tàn tích của vụ hỏa hoạn thảm khốc vẫn còn lưu
lại dấu vết.
Giao Hà là thành phố
lớn cuối cùng trước khi chúng tôi đến Đôn Hoàng (Dunhuang), vì vậy Lữ Quang đã
hạ lệnh nghỉ ngơi dăm bữa nửa tháng. Nhờ thân phận cao quý của Rajiva,
chúng tôi không phải sống trong nhà trọ, mà được đích thân vua Cheshi sắp xếp
chỗ ở trong cung. Tối hôm đó, Nhà vua còn tổ chức một buổi dạ tiệc lớn trong
đại điện, Rajiva và tôi đều được mời tới dự. Trong buổi tiệc, Vua Cheshi ngỏ lời mời Rajiva đến chùa Đại Phật Tự thuyết giảng giáo lý Đại Thừa Bát
Nhã, Lữ Quang dù không muốn, nhưng vẫn phải đồng ý. Câu trả lời của Rajiva là
chàng cần chuẩn bị một ngày, hôm sau sẽ bắt đầu thuyết pháp.
Tôi tròn xoe mắt nhìn
chàng, thuyết pháp là công việc hàng ngày của chàng kia mà, có khi nào chàng
phải chuẩn bị đâu! Chỉ cần nói với chàng, cần tìm kinh văn gì, cần giải thích
giáo lý Phật pháp nào, là chàng thậm chí không cần suy nghĩ, vẫn có thể trả lời
trôi chảy, mạch lạc và hấp dẫn. Bộ não chàng, giống như một tàng kinh các toàn
diện. Tôi cảm thấy hồ nghi khi bắt gặp nụ cười đầy ẩn ý của chàng âm thầm hướng
về phía mình. Kết thúc yến tiệc, trở về phòng, tôi nóng lòng muốn chàng giải
đáp thắc mắc, nhưng chàng chỉ tủm tỉm cười, điệu bộ bí mật.
Sáng hôm sau, tôi tỉnh
lại đã không thấy chàng đâu. Chàng thường dậy sớm hơn tôi, có lẽ đang tụng kinh
ngoài kia, tôi không lấy làm lạ. Và còn bởi vì, hôm nay tôi có việc quan trọng
phải làm, công việc tôi đã chờ đợi rất lâu từ trước khi đến thành Giao Hà này.
Đối với tôi, được khảo sát thực địa thành cổ Giao Hà vào thời kỳ rực rỡ nhất
của thành phố này là công việc cực kỳ ý nghĩa. Mặc dù tôi không định quay về
thời hiện đại, nhưng niềm đam mê khảo cổ và lịch sử đã ăn vào máu, tôi muốn bỏ
cũng không được. Bởi vậy, sau khi rửa mặt đánh răng xong, tôi hớn hở chuẩn bị
ra phố. Nhưng vừa bước qua cửa cung, tôi bỗng sững người lại.
Một người đàn ông cao
gầy đang xoay lưng về phía tôi, người đó mặc một chiếc áo màu ngà, mái tóc xoăn
màu nâu thả ngang vai, từ người đàn ông đó toát ra khí chất thoát tục của bậc
tiên nhân. Nhận ra động tĩnh phía sau, người đó quay lại, đôi mắt long lanh tựa
dòng sông mùa xuân.
Người đó ngắm nghía là
trang phục của bản thân, đưa khuỷu tay về phía tôi, tươi cười rạng rỡ:
- Hôm nay ta không
phải bậc cao tăng Kumarajiva, mà là một người chồng bình thường, đưa vợ
đi dạo phố.
Tôi đang ngẩn ngơ, đắm
đuối ngắm nhìn bậc tiên nhân trác tuyệt bằng đôi mắt mang hình trái tim, nghe
chàng nói vậy, đâm ra bực bội: - Em đi làm việc chứ không phải đi chơi đâu nhé!
Chàng phì cười, lắc
đầu:
- Được rồi, vậy người
chồng này xin được theo vợ đi làm việc, vợ cứ tùy ý sai khiến.
Chả trách tối hôm qua
chàng tỏ ra bí mật n