
ệng môi ai nấy đều
nhanh chóng bị nứt nẻ..
Trong “Đại Đường Tây
vực ký”, sư phụ Huyền Trang mô tả như sau: “Ban đêm, yêu ma đốt lửa, những đốm
sáng lập lòe ma mị, ban ngày gió cát mịt mù, vần vũ như mưa bão”. Những miêu tả
sống động ấy, nếu không đích thân đặt chân vào sa mạc này, sẽ chẳng thể có được
sự trải nghiệm khắc cốt ghi tâm. Ban ngày, không một gợn gió, nhưng có thể ngay
lập tức tối tăm mặt mày vì gió cát, bụi đá, với những thanh âm rú rít ghê rợn
như tiếng ma quỷ. Bụi cát bị gió lốc cuốn tung, bay mù mịt khắp trời hệt như
mưa rào, dù quấn khăn bịt mặt rất dày, vẫn có thể bị cát xâm nhập vào tận cuống
họng.
Ban đêm, bầu trời ngàn
sao lấp lánh, mặt đất chập chờn những bóng ma trơi. Đây là lần đầu tiên tôi
trông thấy “ma trơi”, hình ảnh đó phát ra từ hài cốt của con người và động vật
đã chết trong điều kiện tự nhiên khắc nhiệt này từ hàng ngàn năm qua. Ở thế kỷ
XXI, sa mạc Hạ Diên Tích không còn đáng sợ như vậy nữa, đường sắt xuyên qua sa
mạc, trước mặt hành khách sẽ chỉ là một khoảng không hoang vu, tẻ nhạt mà thôi.
Ai có thể ngờ rằng, một nghìn năm trước, nơi đây từng được xem là vùng đất chết
kia chứ!
Sau nửa tháng trời,
khi phong hỏa đài của Ngọc Môn Quan hiện ra trước mắt, ai nấy đều reo hò mừng
rỡ, cuối cùng chúng tôi đã vượt qua tám trăm dặm sa mạc Hạ Diên Tích. Nhưng tôi
biết, con đường phía trước không hề thuận lợi như mọi người nghĩ. Một thứ khác
đáng sợ hơn cả vùng đất chết đang chờ đợi chúng tôi.
Chiến tranh sắp xảy
ra…
Đoàn chúng tôi bị chặn lại ở cổng thành Ngọc
Môn Quan. Tôi và Rajiva, cùng hàng vạn nghệ nhân Khâu Tử khác đều ở cuối đoàn,
nên ngoài tôi ra, không ai biết chuyện gì đang xảy ra. Hôm đó, chúng tôi được
lệnh dựng trại ngoài thành Ngọc Môn Quan. Không ai có thể ngờ, hơn mười ngày
sau, chúng tôi vẫn phải sống trong những lán trại bên ngoài thành đó.
Thứ sử Lương Châu do
Phù Kiên sắc phong – Lương Hy kiên quyết không cho Lữ Quang qua ải Ngọc Môn và
khiển trách Lữ Quang trái lệnh Phù Kiên, tự ý về kinh. Sự thực là Lữ Quang trở
về theo chiếu thư của Phù Kiên, nhưng có lẽ Lương Hy muốn thừa dịp
Phù Kiên thất thế để đục nước béo cò, cát cứ phân tranh, nên mới viện ra cái cớ
vô lý đó, hòng định tội Lữ Quang. Lương Hy phái con trai là Lương Dẫn cùng bộ
tướng Diêu Hạo, dẫn theo năm vạn quân đến chặn đánh Lữ Quang.
- Kết cục thế nào?
Chúng tôi nằm ôm nhau
tâm sự, tôi ngã đầu trên cánh tay chàng, cảm giác thoải mái, dễ chịu vô cùng.
- Lữ Quang không phải
một người tốt, nhưng ông ta khá có tài đánh trận, lại có một trợ thủ đắc
lực, giỏi phân tích và phán đoán tình hình là Đỗ Tấn.
Cuộn tròn và vùi sâu
mình trong lòng chàng, hít hà hơi thở đượm mùi đàn hương rất đặc biệt của
chàng, cảm giác vô cùng khoan khoái.
- Lương Hy vốn
là thư sinh nho nhã, nhưng không cơ trí, gian hùng, không giỏi dụng binh, không
chịu nghe lời can gián. Đỗ Tấn sẽ hiến kế với Lữ Quang, lợi dụng mâu thuẫn
trong quân đội của Lương Hy, tiến đánh bất ngờ. Đỗ Tấn thậm chí sẽ lấy đầu mình
ra đảm bảo cho trận đánh này.
Chúng tôi ở hậu
phương, nhưng vẫn nghe rõ tiếng gươm đao phía trước. Chỉ một ngày,
tin chiến thắng của Đỗ Tấn đã được loan báo khắp trong quân. Mấy ngày sau, không
cam tâm, Lương Dẫn lại kéo quân đến gây chiến, bị Đỗ Tấn đánh cho tan tác.
Lương Dẫn cùng hàng trăm kỵ binh chạy trốn về hướng Đông, bị Đỗ Tấn truy đuổi
và bắt sống. Tài chỉ huy hiệu quả trong biến cố tại hẻm núi lúc trước và chiến
công đánh bại Lương Dẫn trong cả hai trận đánh vừa qua đã khiến uy danh của Đỗ
Tấn nổi như cồn khắp toàn quân. Nhưng tôi không nén nổi tiếng thở dài. Đỗ Tấn
là người có đầu óc hơn Lữ Quang, nhưng phó tướng lập công lớn thường khiến chủ
tướng lo sợ, lịch sử đã chứng minh, vì bị Lữ Quang ghen ghét đố kỵ nên chỉ mấy
năm sau, Đỗ Tấn đã mất mạng.
Vì Rajiva không bao
giờ chịu ngồi yên một chỗ, nên mấy ngày nay cả hai chúng tôi đều rất bận rộn,
Rajiva tụng kinh siêu độ cho các tử sĩ và chữa trị cho những người bị thương.
Tôi trở thành trợ lý của chàng, những tri thức về vệ sinh dịch tễ ít ỏi của tôi
ở thời hiện đại đã phát huy tác dụng, chí ít nó đã giúp giảm đáng kể tỉ lệ lây
nhiêm bệnh tật của các thương bệnh binh giữa mùa hè nóng bức này.
- Một ngày nọ, Phật tổ
Thích Ca Mâu Ni dẫn theo các đệ tử xuất hành, bỗng trên đường đi Ngài trông
thấy một đống xương khô. Phật tổ cung kính vái lạy đống xương ấy, đệ tử A Nan
lấy làm băn khoăn, Phật bảo rằng: “Xương cốt này biết đâu là xương cốt của tổ
tiên hay cha mẹ ta trong nhiều đời trước. Bởi nhân duyên ấy mà ta nay lễ bái
họ. A Nan, con hãy chia đống xương này làm hai phần. Nếu là xương cốt của đàn
ông thì sẽ có màu trắng và nặng hơn. Nếu là phụ nữ, thì sẽ có màu đen và nhẹ
hơn.”
Bốn năm mươi binh sĩ
chen nhau trong lán trại của chúng tôi, không còn chỗ ngồi, họ phải đứng nghe
Rajiva giảng kinh. Ý tưởng ban đầu của Rajiva là giảng kinh để động viên các
binh sĩ bị thương. Nhưng thông tin này đã truyền đi nhanh chóng trong
đoàn quân, chỉ vài ngày sau đã có rất nhiều binh sĩ khẩn cầu Rajiva thuyết
gi