
hư vậy, thì ra đã có tính toán từ trước! Chàng đã để tâm
đến cả sở thích, đam mê của tôi! Cứ nghĩ đến điều này, tôi lại vui sướng bật
cười khúc khích. Lồng tay vào cánh tay chàng, cùng chàng bước đi. Đột nhiên nhớ
tới một chuyện cũ, tôi hỏi:
- Nói thật cho em
biết, ngày cuối cùng của lễ hội Sumuzhe năm đó, chàng đã đến tìm em phải không?
Chàng bỗng dừng chân,
khuôn mặt ửng đỏ, giọng nói ấp úng lạ lùng:
- Nàng… sao nàng biết
được?
- Bởi vì hơn mười năm
rồi mà phong cách hóa trang của chàng vẫn không hề thay đổi!
Tôi bật cười sảng
khoái, nhớ về chuyện xưa, không khỏi xúc động, bồi hồi. Tôi ngừng lại, quay
sang nhìn chàng:
- Lần trước không kịp
nói với chàng, nhưng lần này em nhất định phải nói.
Chàng hướng ánh mắt
băn khoăn về phía tôi, bộ dạng sợ hãi ấy khiến tôi không nhịn nổi, ôm bụng cười
khoái trí:
- Em muốn nói rằng,
chàng ăn mặc như vậy trông rất đẹp trai!
Thu lại tiếng cười,
đón lấy ánh mắt ấm áp của chàng, trái tim tôi cất lời:
- Rajiva, chàng
là người đàn ổng điển trai và nam tính nhất mà em từng gặp.
Chàng bất ngờ, nụ cười
bẽn lẽn nở trên môi, nụ cười dung dị ấy khiến cả con người chàng tỏa sáng:
- Ta chưa bao giờ để
tâm đến vẻ ngoài của mình. Vả lại, ta đã ba mươi sáu tuổi rồi, còn điển trai gì
nữa!
Tôi lắc đầu:
- Trước tuổi ba
mươi, tướng mạo của con người là do cha mẹ ban tặng. Nhưng sau ba mươi, là do
tự người đó tạo nên. Thành ngữ có câu: Tướng do tâm sinh. Khí chất, phong độ và
sự từng trải của con người đều là kết quả của sự trải nghiệm tự thân. Diện mạo
của một người có thể phản ánh tâm hồn phóng khoáng, rộng mở của người đó. Một
số nam giới quá ư ỷ lại vào vẻ ngoài trời phú, càng ngày họ càng trở nên tẻ
nhạt. Bụng bia tròn trùng trục nhưng không chịu ăn kiêng, chỉ biết kêu trời oán
đất thiếu công bằng. Những người đàn ông đó, dù có đẹp trai đến mấy, chỉ vài
năm sau bộ mặt đáng ghét của họ sẽ lộ tẩy. Nhưng có những người đàn ông giống
như hơi men, càng ủ lâu càng thơm. Năm tháng phủ lên họ lớp hương thời gian
nồng đượm, những nếp nhăn trên trán toát lên khí chất và sức hấp dẫn, vì nó đại
diện cho sự lĩnh hội và trí tuệ trau dồi từ đời sống.
Lẳng lặng ngắm nhìn
khuôn mặt từng trải quyến rũ của chàng, tôi nhận xét:
- Rajiva, chàng giống
như một vò rượu quý, dù chàng 50 tuổi, 60 tuổi hoặc già hơn nữa, em vẫn luôn
yêu dung mạo của chàng như thuở ban đầu.
Tôi cúi xuống, quan
sát bản thân, hít một hơi thật sâu, tự động viên:
- Còn em, em cũng sẽ
cố gắng rèn luyện bản thân, tu tâm dưỡng tính, để ngày càng trở nên hấp dẫn, có
như vậy mới xứng đáng đi bên cạnh chàng.
- Nàng lúc nào cũng biết
cách làm ta vui lòng.
Đôi mắt chàng long
lanh tươi sáng niềm hân hoan rạng rỡ, chàng cốc nhẹ vào trán tôi:
- Đói bụng chưa? Ta nghe nói mì vằn thắn của Giao Hà rất ngon…
- Vậy ư? Chúng ta đi
ăn thôi.
Chẳng kịp xoa chỗ đau
vừa bị cốc, tôi kéo tay chàng lôi đi:
- Chàng mời em nhé!
- Nàng thật là, sao
phải vội thế…
Chàng đưa tôi đi dạo
phố, vì mặt thường phục nên tôi chẳng ngại ngùng nắm tay chàng
trước bàn dân thiên hạ. Lúc đầu, chàng có vẻ không được tự nhiên cho lắm, nhưng
tôi kiên trì nắm tay chàng vài lần, dần dà, chàng đành chiều theo ý tôi. Chúng
tôi thưởng thức món bánh bao nướng, vốn là đặc sản của vùng này. Không phải
loại bánh bao thông thường, mà nhân thịt dê được bọc bằng một lớp bột mì
mỏng, sau đó đặt vào trong lò nướng bánh. Khi vỏ bánh vàng rượm mới nhấc ra, ăn
ngay lúc nóng, vỏ giòn, thịt mềm, thơm mà không ngấy. Tôi vừa nhảy tưng tưng vì
nóng vừa cắn, nhai, nuốt liên hồi, chàng đứng bên lắc đầu, thở dài.
Thịt xiên nướng cũng
là món ăn vặt không thể thiếu. Nhớ lại ngày trước, trong lễ hội Sumuzhe tôi
từng mường tượng ra cảnh hai chúng tôi ngồi xổm bên vệ đường ăn thịt nướng, tôi mỉm cười nham hiểm quay ra nhìn chàng. Nhận ra điềm họa, chàng lùi
lại, kéo tôi đi ăn mì vằn thắn, nhưng đã bị tôi giữ lại. Ha ha, cừu vào hang
cọp, muốn chạy thoát ư, đừng hòng!
Kết quả sau cùng là,
một bậc danh sư cao ngạo thoát tục, đỏ mặt ngồi cạnh tôi nơi góc phố, cắn thịt
dê nướng. Cũng may chàng chưa từng đến Giao Hà, lại mặc thường phục, nên không
bị ai nhận ra. Nếu không, chẳng đời nào chàng chịu để tôi hủy hoại hình ảnh của
mình như thế!
Đi đến một quán ăn
nhỏ, tôi ngồi xuống, gọi hai bát mì. Chàng chần chừ khi nhìn thấy những vết dầu
mỡ bám trên bàn ghế. Tôi biết từ nhỏ chàng đã quen với cuộc sống có kẻ hầu
người hạ, nên rất sạch sẽ, tôi mỉm cười nói với chàng: muốn ăn món mì chính
cống thì phải tìm đến những quán hàng nhỏ như thế này. Tôi đã quen với việc lê
la thưởng thức đồ ăn vặt trong các chuyến du lịch. Món mì của quán này
quả thật rất ngon, mềm, dai, vừa miệng. Sau khi quan sát điệu bộ hoan hỉ của
tôi, cuối cùng chàng cũng chịu động đũa và sau một hồi tận hưởng, chàng cũng
phải gật đầu đồng tình với quan điểm của tôi.
Hôm đó, chúng tôi đã lang thang mọi ngóc ngách trong thành Giao Hà, đến tận khi sẩm tối
mới ra về. Tôi đã quên sạch mục đích ban đầu là ra ngoài làm việc. Vì ăn nhiều
quá, tôi ôm bụng suốt trên đư