
ính”. Hoặc là cả hai, mỗi đứa một tí.
Thi đại học, tôi và Chiêu Anh chọn Sài Gòn còn Trân nộp đơn ra Hà Nội, mặc kệ
cho hai đứa bọn tôi lải nhải là ra đó xa lắm, buồn lắm, làm sao gặp nhau được.
Sau mới biết cô nàng nằng nặc ra đây vì lỡ mê một chú phóng viên ảnh lớn hơn
chục tuổi, sắp lấy vợ. Nhắc lại chuyện này vẫn không thể nào không lắc đầu thở
dài mà rằng: ôi tình yêu mãnh liệt dại khờ của những cô bé mười tám tuổi!
Tôi bấm chuông căn nhà lớn trong ngõ nhỏ. Bố mẹ nó là dân buôn gỗ giàu nứt đố
đổ vách ở Buôn Mê, nên tôi có thể hình dung được hoàn cảnh nó sống ở ngoài này.
Nó mở cửa, nhìn tôi nháy mắt, cười nham nhở thay cho câu chào “Welcome to
Hanoi”.
Trân dẫn tôi băng qua phòng khách rộng, lên gác, đưa tôi vào một căn phòng có
cửa sổ mở ra giếng trời. Mọi thứ trong phòng đều sạch sẽ tinh tươm như sẵn sàng
đón khách.
‘Mày ở phòng này’.
‘Tao còn có sự lựa chọn nào nữa?’.
‘Toilet tầng một. Tuy nhiên tao nghĩ phòng đó hơi chật’ - Nó đáp tỉnh
queo.
Tôi quăng túi xuống sàn, ngả lăn ra chiếc giường êm ái thơm nức mùi nước xả.
Từ hôm bắt đầu chuyến hành trình tới giờ, tôi mới lại có được cái cảm giác này.
Trân lấy trong tủ ra một cái khăn lông trắng muốt, thảy ngay mặt tôi, bịt
mũi.
‘Tao không muốn làm mày quê nhưng tao nghĩ mày nên đi tắm trước đ làm gì thì
làm, N ạ!’.
Tôi bật cười ha hả. Nó sẽ thấy rằng tôi còn sạch chán, nếu như nó gặp lão Sói
và thằng Damien.
Mày đang đứng trên thành cầu rất cao và đang suy nghĩ xem có nên nhảy xuống
hay không
Trân cằn nhằn chuyện tôi bỏ học. ‘Mẹ mày sẽ đổ bệnh vì mày!’ - Nó hăm dọa.
‘Mày tưởng tao đợi mày nói mới biết chuyện đó chắc?!’. Tôi chán ngán đề tài này
quá mức. ‘Mày tưởng mày viết vài bài giới thiệu sách, đăng vài truyện ngắn, lãnh
vài trăm một triệu mỗi tháng là hay lắm rồi hả? Mày nghĩ đó là nghề nghiệp vững
chắc trong tương lai của mày đó hả? Ai sẽ thuê mày làm việc, nếu mày chưa tốt
nghiệp?’.
…
‘Thôi, cứ giả sử là có ai đó thuê mày đi. Sao mày không tính đến chuyện một
ngày, vì bảo vệ lòng tự trọng của mình, mày đục vào mặt thằng sếp chẳng hạn. Và
a lê hấp, mày lại bắt đầu cuộc hành trình đi tìm chỗ làm việc khác. Tất nhiên,
chỗ đó phải vui lòng nhận những thằng chưa tốt nghiệp’.
…
‘Đó là trong tình huống tươi sáng nhất: mày vẫn có thể làm việc với chút tài
lẻ viết lách của mày mà không cần tấm bằng đại học. Còn tao chưa đề cập đến việc
mày phải làm những công việc chân tay khác mà cái thằng tiểu thư cỡ mày không
đời nào làm được’.
‘Theo tao hiểu thì mày đang giải thích cho tao về sự quan trọng của bằng
cấp?’.
‘Đáng tiếc là vậy. Nó không chỉ để ba má mày tự hào vì có thằng con học đại
học đàng hoàng như con người ta, hay để mày cầm đi xin việc. Quan trọng hơn cả,
nó còn là cơ sở để mày cảm thấy tự tin hơn với cuộc đời, sống đàng hoàng thẳng
thớm không xu nịnh không hèn hạ, mở rộng phạm vi đấu tranh
‘Tất cả những điều mày vừa nói, tao cũng biết’ - Tôi thở dài.
‘Vậy tại sao mày vẫn quyết định như vậy?’.
‘Nó như là mày đang đứng trên thành cầu, ví dụ cầu Chánh Hưng đi’ - Tôi cố
tìm một cách giải thích dễ hiểu nhất.
‘Tao không biết cầu Chánh Hưng’ - Nó gạt phắt đi.
‘Ờ, thì một cây cầu chết tiệt nào đó mày biết. Mày đang đứng trên thành cầu
rất cao và đang suy nghĩ xem có nên nhảy xuống hay không. Rồi mày sẽ nhảy, hoặc
không nhảy’.
‘Tao cũng chẳng có lý do gì để leo lên thành cầu đứng suy nghĩ hết!’.
‘Còn tao thì có. Tao đã leo lên thành cầu rồi, tao đứng ngắm nhìn xe cộ qua
lại một hồi, chưa quyết định được có nhảy hay không. Xong tự nhiên tao thấy mình
đang rơi. Có thể do tao tự nhảy, hay trượt chân, hay có thằng cà chớn nào đó xô
tao. Nhưng tóm lại là khi có ý thức trở lại thì tao thấy mình đã rớt xuống nước
rồi’.
‘Thằng hâm. Mày đâu có biết bơi!’.
‘Ờ, đúng là tao vẫn chưa biết bơi’.
‘Đồ cái thứ không biết bơi còn bày đặt leo lên đứng lắt lẻo trên thành cầu!’.
Trong cuốn nhật ký của nàng (trang tiếp theo)
Tôi si mê những ngọn đèn trời một cách không thể nào lý giải. Nỗi si mê ấy có
lẽ bắt đầu từ một đêm nguyên tiêu nọ, tôi đứng trên một ngọn đồi ở Đà Lạt. Hình
như đó là ngày Thơ, và người ta thả lên trời hàng mấy trăm ngọn đèn sáng rực.
Tôi thích cái khoảnh khắc những ngọn đèn cất mình lên, rồi bay hút vào màn đêm,
lẩn trốn giữa những ngôi sao. Khi bạn thả nhiều chiếc đèn trời cùng một lúc, bạn
sẽ thấy thế giới quanh mình đang cất mình bay. Và chính bạn, bạn cũng cất mình
bay.
Tôi đã từng tự tay thả một ngọn đèn trời. N. cất công đặt mua nó từ Hà Nội.
Hôm đó là sinh nhật tôi. N. chở tôi ra ngoại thành, dừng chân ở một cây cầu đang
xây dở. Em đốt đi, N. nói, dúi vào tay tôi chiếc hộp quẹt kim loại lạnh toát. Mớ
bùi nhùi tẩm mỡ lợn cháy bùng, chiếc đèn trời từ từ trôi khỏi tôi, như một vì
sao chuẩn bị rời xa tôi, mãi mãi. Chúng tôi đứng rất lâu nhìn chiếc đèn trời bay
đi, mất hút về phía những rừng dừa nước.
Anh, liệu nó có làm cháy nhà không? Tôi thảng thốt hỏi N. N. từ tốn giải
thích cho tôi về nguyên lý của chiếc đèn, rằng nó chỉ rơi xuống khi nào lửa tắt,
nhưng tôi không tin