
àng anh đang nở hoa
vàng. Trời Hà Nội hôm qua mưa lất phất cả ngày, nhưng sáng nay đã hửng. Lũ chim
sẻ nhảy lích rích trên dây điện. Con chó Han nằm trong căn nhà tí hon của nó
hướng về phía tôi gừ gừ. Đây là con chó cưng của Trân, do một ông bạn già người
Hàn tặng trước khi về nước. Han là họ của ông ta, được Trân gọi thành tên con
chó luôn cho tiện nhớ về ông bạn già. Con chó này nhìn rất mắc cười. Lông nó dài
che kín cả mắt, thành ra khi nó đi thì như đang mò mẫm tìm đường, còn khi nó nằm
thì nhìn như một triết gia dở người đang ngủ gật.
Trân lò dò bước lên, mặt còn ngái ngủ. Nó hỏi tôi ngủ có ngon không. Tôi nói
từ hôm bỏ học tới giờ, hôm qua là đêm tôi được ngon giấc nhất. Nó ngồi xuống
chiếc ghế cạnh tôi, chống cằm nhìn xuống ngõ, ngáp dài rồi tự động vớ lấy ly cà
phê tôi đang uống, làm một hơi hết sạch. Tôi đoán ngày nào nó cũng ngủ đến trưa
trờ trưa trật mới mò dậy.
‘Ê sao mày không hỏi tao có người yêu chưa?’ Trân đá chân tôi.
‘Ừ thì mày có người yêu chưa, nếu mày muốn tao hỏi.’
‘Chưa đấy!’
‘Mày không nghĩ đó là nỗi nhục của một cô gái hai mươi tuổi hả?’
‘Đó là nỗi nhục cho bọn con trai quanh đời tao.’
Tôi biết nó còn vấp vướng với gã phóng viên ảnh đã có gia đình. Nhưng tôi
không nhắc đến. Có lẽ, đó là chuyện Trân không thể tâm sự được với một thằng bạn
trai, dù hai đứa thân thiết dường nào.
Nói tào lao một hồi, Trân bảo phải đi học. Nó hỏi hôm nay tôi sẽ làm gì. Tôi
đáp muốn nằm nhà. Tự nhiên nghĩ đến chuyện ra đường lúc này, tôi thấy oải kinh
khủng. Nó bảo ừ, còn rất nhiều đồ ăn trong tủ lạnh, tôi có thể ở lì trong nhà
đến tuần sau mà không phải mò ra đường. Rồi bỗng nhiên Trân cười rích rích. Tôi
hỏi nó có quái gì mà cười vui vậy, nó bảo nó nhớ chuyện hồi xưa. Mẹ nó không
thích chó, nhưng nó thì ao ước được nuôi chó một cách mãnh liệt. Thế là năm lớp
ba, nó xin từ nhà bạn về một con cún tai cụp, nuôi giấu trong nhà kho bằng thức
ăn chôm từ tủ lạnh. Ròng rã ba tuần mẹ nó mới phát hiện ra chuyện đó.
Tôi gào lên, kinh dị thật, mày tưởng mày cho tao ở nhờ vài ngày thì có thể
“đồng hóa” tao với con chó tai cụp của mày à! Nó vờ nín cười, ra bộ sợ tôi giận,
nói đâu có, chỉ là tao chợt nhớ lại chuyện đó nên muốn kể mày nghe thôi.
Trân đẩy xe ra khỏi nhà, vẫy tay chào tôi rồi nhảy lên rồ máy. Tôi đóng cửa,
đi quanh quẩn trong nhà một hồi, cuối cùng dừng lại ngồi ngờ nghệch ở xa-lông,
không biết sẽ làm gì tiếp nữa. Tôi xem liền ba phim trong bộ DVD Kim Ki Duk trên
kệ đĩa. Có đến hai phim không có phụ đề tiếng Anh, nói toàn tiếng Hàn thi thoảng
chen tiếng Pháp. Tôi vẫn dán mắt vào màn hình, chấp nhận chỉ xem diễn tiến trên
màn ảnh mà mù tịt lời thoại.
i trưa tôi ăn mì gói, uống nước táo ép trong tủ lạnh.
Giữa giờ chiều, tôi hoa mắt nằm vật ra ghế, ngủ thiếp đi lúc nào không
biết.
Ngủ cho đến lúc Trân về
Máy giặt nhảy múa
Những ngày tiếp sau đó, tôi vẫn ở lì trong nhà. Trân bận bịu suốt, có khi đi
từ sáng đến khuya, học ở trường, học tiếng Anh, học đồ họa, học nhảy salsa. Nhìn
nó tất bật như một-thanh-niên-hai-mươi-đích-thực, tôi nghĩ mình nên chạnh lòng
về bản thân cho phải phép. Tuy nhiên, không thể chối cãi được là tôi cứ nhơn
nhơn ra, như thể chúng tôi đang sống trong hai thế giới khác biệt.
Lúc nào thèm khí trời, tôi lên sân thượng ngồi tán chuyện với con chó Han. Nó
vẫn gừ gừ khi tôi đến gần, nhưng thái độ đã bớt cảnh giác, thù địch. Tôi gửi
email cho lão Sói xem lão đang làm gì, nhưng không có hồi âm. Tôi để lại số điện
thoại của Trân trong email để lão có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.
Xem phim, đọc sách chán, tôi đi lòng vòng trong nhà làm những thứ việc vặt.
Có một chị giúp việc theo giờ thường đến vào bốn giờ chiều mỗi ngày lẻ để lau
dọn, nên cũng chẳng có nhiều việc để tôi mó tay vào. Tôi lấy những thứ trong tủ
lạnh, nấu một bữa tàm tạm, chờ cô bạn quý đi học về, cùng nhau ăn tối. Tôi cho
quần áo vào máy giặt. Đó là loại máy giặt cửa ngang đỏng đảnh, thứ duy nhất có
vẻ cũ kĩ trong ngôi nhà sang trọng này. Khi giặt một lúc ba cái quần jeans, nó
giật đùng đùng. Tiếng ồn như máy nổ vọng khắp nhà. Đến khi giặt xong, chiếc máy
giặt đã quay một vòng hơn 90 độ. Một chiếc máy giặt biết nhảy múa.
Sau khi cho quần áo vào, tôi ngồi ở bàn bếp đọc sách trong tiếng nhảy múa của
chiếc máy giặt. Tôi đang đọc cuốn Đồ Vật của Georges Pérec, một cuốn mỏng mua
được trong tiệm sách cũ lúc ở Hội An. Từ trang này sang trang khác là sự liệt
kê, miêu tả tỉ mỉ những thứ đồ vật bằng bút pháp “khách quan chủ nghĩa” – đứng
tên cho những uốn vật chất thảm hại của con người.
Rời mắt khỏi trang sách cuối, tôi nhìn quanh căn phòng bếp, thử làm nhẩm một
bản thống kê, coi như bài tập sau khi đọc sách. Tủ lạnh side-by-side bóng loáng,
ngập ngụa đồ hộp, mứt, nước quả, trái cây, pho-mát. Lò viba. Lò nướng. Máy nướng
bánh mì có thể in hình lên lát bánh. Bộ nồi thủy tinh. Tủ chén dĩa sứ cao cấp.
Bộ dao bếp chuyên dụng. Máy rửa bát. Ngăn tủ đựng nến thơm đủ mùi. Lọ thủy tinh
cắm hoa lys trắng thơm ngào ngạt. Tủ rượu vang đủ loại. Tivi LCD treo tường, bộ
giàn âm thanh