
đón, có mảng tre dẫn đường, sẽ không bị mất phương hướng. Nếu có người đốt
đống lửa to ở Lâm Nam, chính là ngọn đuốc dẫn đường toán người áo đen vốn định
đốt lửa ở trong thành”.
Vừa lúc đó Lưu Giác đi
vào phòng, nghe tiếng A La lẩm bẩm, buột miệng nói: “Chúng ta cũng có thể vượt
sông bằng cách đó!”.
A La quay đầu, mắt hai
người gặp nhau, Lưu Giác ngây người, tim đập rộn ràng. A La dứng dưới ánh đèn,
một quầng sáng nhạt tỏa trên đầu nàng, mắt long lanh, nét mặt trong ngần dịu
dàng, ánh sáng như tụ cả lên người nàng. Chàng đứng ngây hồi lâu, rồi thong thả
đi đến, giơ tay khẽ chạm vào mặt A La, lại vội thu về, sợ đó chỉ là ảo ảnh.
A La bật cười. Chàng bỗng
thấy tức ngực, trấn tĩnh lại, bật hỏi: “Ai bảo nàng ăn vận thế này?”.
Sao? A La hơi xấu hổ,
giống như tâm địa bị vạch trần trước mặt mọi người, nàng ngoảnh mặt sang bên,
nói dỗi: “Chàng không đi chỉ huy giữ thành, chạy đến đây làm gì?”.
Lưu Giác bối rối đứng
ngây người ra, không biết nói gì, chỉ khẽ nhếch môi: “Đến xem nàng có thật thà
hay không. Nàng đừng gây chuyện gì cho ta!”.
“Nhìn thấy rồi đó! Chàng
có thể đi được rồi! Ta muốn ngủ!”. A La không dám nhìn chàng, leo lên giường
nằm, tiện tay kéo rèm, xoay lưng lại.
Bị tấm rèm lụa màu vàng
nhạt ngăn cách, chàng bực tức nhìn thân hình lờ mờ của nàng trên giường, nghĩ
ngày mai còn phải đối phó với trận chiến quyết liệt, thầm nhủ, đánh xong trận
này ta nhất định sẽ xử lý nàng! Chàng thổi đèn, quay ra.
Cố Thiên Tường nhận được
tin báo của Lưu Giác liền điều động thủy binh triển khai theo kế hoạch.
Chính vào lúc cả thành
Lâm Nam đang ráo riết phòng bị, trên khúc sông phía thượng nguồn Hán Thủy đoạn
chảy qua Trần quốc, một đoàn chiến thuyền mang theo mảng tre dàn hàng một, từ
từ chèo về phía bờ bên kia. Dòng sông chảy xiết, sương dày đặc, thống soái quân
Trần đang sốt ruột chờ đợi. Ba canh giờ sau, một con bồ câu đưa tin đỗ vào tay
ông ta, lúc này miệng ông ta mới nở nụ cười.
Giờ Thìn, chiến thuyền
Trần quốc ba mươi vạn đại quân nối nhau xuất phát, đội thuyền hùng hậu được
những mảng tre dẫn đường, từ từ tiến về phía Ninh quốc ở bờ bên kia.
Giờ Tỵ sáu khắc, quân
Trần tiến đến ven sông, tốp binh sĩ đầu tiên xuống thuyền tập kết. Thành Lâm
Nam im lìm như chết, trên vọng lầu chiến thuyền của thống soái quân Trần, một
âm thanh trầm đục vang lên: “Thả neo công thành!”.
Một giọng khác bên cạnh,
vừa mạnh mẽ vừa kiêu ngạo: “Vương huynh yên tâm, lính trong toàn thành Lâm Nam
cộng thêm bá tính không quá năm, sáu vạn binh mã, không đáng một pha tấn công.
Sở Nam lần này sẽ dùng máu rửa thành Lâm Nam!”. Giọng nói quen quen, đó chính
là tên thủ lĩnh áo đen đột nhập vào thành đêm qua.
Hướng cổng nam thành Lâm
Nam, lính gác trên tường thành bỗng phát hiện những bóng đen lố nhố nhô ra từ
trong sương mù, một tiếng chuông vang lên, viên tướng thủ thành chờ đợi đã lâu,
lập tức phất cờ hiệu, hàng ngàn mũi tên từ trên mặt thành bay ra, ánh chớp vun
vút, lao về phía những bóng đen, tiếp đó là những tiếng kêu thảm thiết. Sau
loạt tên thứ nhất, quân Trần từ các chiến thuyền tràn ra càng nhiều, tiếng hô
“giết” chấn động mặt sông, thành Lâm Nam vẫn im lìm như chết.
Quân Trần giương cao lá
chắn dàn thế trận, không lâu sau các chiến thuyền ngoài cổng thành phía nam đã
triển khai thế trận. Chiến thuyền ẩn hiện trong sương mù, cách sông mấy chục
trượng lại là ánh mặt trời rạng rỡ, ánh nắng chiếu lên lên bức tường băng bao
bọc thành Lâm Nam, phản ra những tia sáng lóng lánh ngũ sắc. Lưu Giác đứng trên
tường thành, trầm ngâm nhìn đại quân Trần cách thành hai dặm.
Sở Nam nhìn bóng đen trên
tường thành, ánh mắt hận thù lóe lên, ra lệnh vẫy cờ hiệu, binh sĩ ào lên như
thủy triều, giẫm lên lớp băng cách chân tường thành ba mươi trượng, trượt ngã
dồn thành đống, ngay lập tức trận mưa tên trên tường thành nã vào, cứ như vậy
hết loạt này đến loạt khác. Sở Nam cau mày, dùng ốc biển thổi tín hiệu thoái
binh, quân Trần nhanh chóng lui binh.
Lưu Giác thấy vậy hô to:
“Chuẩn bị con lăn!”.
Mấy khắc sau, quân Trần
dùng lá chắn đỡ tên, nhanh chóng trải lên mặt băng lớp cỏ dày, lại bị đá tảng
từ mặt thành hất xuống tiêu diệt.
Cứ như vậy, đến giờ Mùi
quân Trần mới tiến được sát chân thành. Sở Nam lòng như lửa đốt, hai canh giờ
mới tiến được đến chân thành, đã tiêu hao mất mấy ngàn quân, trên tường thành
Lâm Nam đóng một lớp băng dày, bò lên được đâu có dễ. Hắn dần hiểu ra Ninh quốc
đang kéo dài thời gian, đợi sương mù tan, thủy quân sẽ đến, quân Trần lưng bụng
đều có địch, vội vàng ra lệnh bắn đá.
Dưới thành Lâm Nam những
cỗ máy bắn đá xếp thành hàng, những tảng đá lớn với xung lực cực mạnh bắn về
phía tường thành. Một lớp băng vừa bị phá, trên thành lập tức dội nước sôi
xuống. Nhân lúc nước chưa kịp đóng băng, đội tiên phong quân Trần quăng móc
câu, bắc thang dây trên tường. Một tốp binh sĩ địch ngã xuống, tốp khác lại
xông lên.
Lưu Giác lo lắng, bức
tường băng chỉ có thể ngăn cản nhất thời, nhưng đối phương người đông, sớm muộn
cũng trèo lên được tường thành.
Sở Nam cười sằng