
g nói lại câu vừa rồi một lần nữa được không?”.
“Cù nhột chàng?”.
“Không phải câu đó, nàng
nói lúc ôm ta ấy”.
“Thiếp đói rồi”.
“Cái gì?”.
“Sáng sớm từ lúc ngủ dậy
đến giờ đã quá trưa, thiếp chưa ăn gì, thiếp đói rồi”.
Lưu Giác nghe vậy, bụng
hình như cũng thấy đói, bèn nói to: “Tư Họa, ta đói!”.
Có tiếng Tư Họa cười bên
ngoài: “Tiểu tỳ đã hâm thức ăn hai lần rồi, nhưng không dám quấy rầy chúa
thượng”.
A La nghe vậy đỏ mặt tía
tai. Nàng đẩy Lưu Giác ra, mím môi, lườm chàng, Lưu Giác cười khe khẽ, tiếp tục
truy hỏi: “Nói lại lần nữa đi, thế nào?”.
“Thiếp quên rồi, đi ăn
thôi!”.
(Hết tập 1)
Trong đại điện của Đông cung thái tử, Lưu Giám và các
mưu sĩ đang phân tích cảnh tượng diễn ra ở phủ An Thanh vương.
Trong mắt Lưu Giám lóe
sáng, vui mừng: “Ta thấy tứ hoàng đệ nhất định là tẩu hỏa nhập ma, hắn thật sự
si mê Lý Thanh La!”.
Một mưu sĩ nói: “Tấn trò
này, thần luôn cảm thấy rất kỳ lạ. Với tư cách con người của tứ hoàng tử, nhất
định không thể ngang nhiên cướp hôn thê của Bình Nam vương ngay lúc vương
thượng vừa băng hà, chuyện này, không đúng!”.
“Nhưng quả nhân đã tận
mắt chứng kiến, biểu hiện đó của Lưu Phi không thể là giả!”.
Một người khác nói: “Điện
hạ, thần cho rằng, cứ coi hai người đó cùng thích tam tiểu thư nhà Lý tướng,
nhưng tám vạn binh mã ở Biên thành có dấu hiệu điều động, chứng tỏ tứ hoàng tử
định tranh vương vị”.
“Hắn và Lưu Giác có tư
thù, hôm nay lại bị hạ nhục trước mặt mọi người, An Thanh vương nhất định không
đứng về phía Lưu Phi!”. Lưu Giám một mực tin Tử Ly và Lưu Giác trở mặt, những
lời như vậy, cũng không mấy để tâm.
Vương Yến Hồi thong thả
bước vào đại điện, nghĩ tới vẻ xúc động bất thường không thể kìm chế của Tử Ly
khi nhìn thấy A La, thở dài: “Điện hạ, điện hạ cảm thấy tứ hoàng đệ liệu có
đứng ra tranh giành vương vị?”.
“Ta đã nhận ra từ lâu hắn
sẽ tranh giành với ta! Lần này trở về, thái độ của hắn với ta khác hẳn trước
đây”.
“Vậy thì đúng rồi, vào
lúc này sao Lưu Phi có thể gây thù địch với cha con An Thanh vương?”. Vương Yến
Hồi nói.
Thái tử nghĩ một lúc, hơi
băn khoăn: “Nhưng hôm nay trong phủ, hai người đó quả thật không phải là diễn
kịch!”.
Vương Yến Hồi thong thả
đứng lên, nhìn những chồi non vừa nhú trên đầu cành, những lá cờ tang hưu hắt
cũng không che được sức xuân đang trỗi dậy, màu xanh của mùa xuân cuối cùng đã
tìm được không gian đâm chồi nảy lộc trong mênh mông màu trắng lạnh của đất
trời. Tử Ly chính là làn xuân xanh đó, cuối cùng đã giành được không gian và
địa vị của mình với tâm thái thực mạnh mẽ. Nàng khẽ cười: “Chỉ có hai khả năng,
một là tứ hoàng đệ đã có mưu kế chu toàn chờ chàng thay đổi thái độ, cũng không
sợ thế lực của cha con An Thanh vương. Hai là, họ đã liên thủ với nhau. Bất
luận là khả năng nào đều bất lợi đối với chúng ta. Nếu là khả năng thứ nhất,
không biết sâu nông thế nào, muốn tránh cũng không tránh được; nếu là khả năng
thứ hai, trong tay bọn họ nắm trọng binh, tình hình sẽ hết sức gay go. Hơn nữa,
Phong thành đã do An Thanh vương khống chế”.
Các mưu sĩ trong đại điện
nghe Vương Yến Hồi phân tích như vậy, ghé tai nhau bàn luận. Một vị nói: “Thần
cho rằng, như thái tử phi vừa nói, nếu là khả năng thứ nhất, trong tay tứ hoàng
tử tất có chuẩn bị mà chúng ta không biết. Còn nếu là khả năng thứ hai, nếu An
Thanh vương và tứ hoàng tử liên thủ thì đây sẽ một cuộc chiến gay go”.
Lưu Giám hơi cau mày:
“Các ái khanh có đối sách gì?”.
Bên dưới lần lượt lên
tiếng.
“Thần cho rằng, nếu nghĩ
theo hướng tốt, có thể được sự ủng hộ của An Thanh vương, ắt là nắm phần
thắng!”.
“Đúng, nếu được An Thanh
vương ủng hộ, tứ hoàng tử tất bại”.
“Điện hạ, mặc dù thế,
cũng không nên tin hoàn toàn! Nếu bọn họ liên thủ với nhau thật thì cục thế
Phong thành vô cùng nguy cấp!”.
“Thần cho rằng điện hạ
trị quốc anh minh, An Thanh vương và điện hạ xưa nay quan hệ tốt, chưa hẳn đã
đứng về phía tứ hoàng tử!”.
“...”.
Lưu Giám đã hiểu, các mưu
sĩ đều mong có được sự ủng hộ của cha con An Thanh vương. Chàng trầm tĩnh nói:
“Tình cảnh quả nhân chứng kiến hôm nay, mặc dù có hoài nghi, nhưng vẫn thấy
không giống diễn trò, bất luận thế nào ta không thể khinh suất bỏ qua sự ủng hộ
của cha con An Thanh vương!”.
“Điện hạ anh minh! Được
sự ủng hộ của cha con họ, cuộc chiến này, phần thắng của chúng ta càng chắc
chắn. Chỉ có điều thần cho rằng, ta không nên tin hoàn toàn”. Một mưu sĩ trầm
ngâm.
Thái tử cau mày: “Phải
tin, muốn mượn sức của họ, lại không tin họ hoàn toàn biết xử trí thế nào?!”.
Vương Yến Hồi cười nhạt:
“Điện hạ chớ lo, cha thiếp đã định xong kế hoạch, thay hết thị vệ trong cung.
Bình Nam vương khống chế được Phong thành, nhưng không khống chế được vương
cung, nếu có biến, vương cung sẽ là tuyến phòng thủ cuối cùng của chúng ta.
Chuyện này thần thiếp đã giao cho Thành thị lang đích thân lo liệu. Tấn công
vương cung mãi không thành, Ninh quốc tất đại loạn. Như vậy, binh mã bố trí ở
các nơi cũng sẽ chia thành hai phái, một ủng hộ chàng, một ủng hộ tứ hoàng đệ,
lúc đó ai chết tro