
ng tay ai, đành dựa vào bản lĩnh của mỗi người”.
Nỗi do dự băn khoăn trong
mắt Vương Yến Hồi dần dần thay bằng vẻ dứt khoát kiên định: “Ngày mười lăm
tháng ba, nếu tứ hoàng tử và Bình Nam vương giao chiến thật, chính là cơ hội
chúng ta quăng mẻ lưới bắt gọn, nếu bọn họ liên thủ, chắc chắn đã có bố trí,
như vậy bất luận là khả năng nào, chúng ta cũng phải khiến bọn họ không thể
thoát khỏi thung lũng”.
Thái tử trầm ngâm một
lát: “Nàng đừng quên, mười lăm vạn đại quân Nam lộ của Bình Nam vương đang đợi
chúng ta ra tay trước, chính là cho bọn họ cái cớ dấy binh, cách đại lễ đăng cơ
chỉ có ba ngày, tiêu diệt tứ hoàng đệ và Bình Nam vương, quần thần trong triều
ai phục?”.
“Điện hạ quên rồi sao,
muốn xuất binh, tất phải điều động hai vạn Bắc quân của thiếp ẩn trong rừng Hắc
sơn. Đội quân này không có quân chế, tra soát cũng không ra, thắng bại đều
không can hệ gì tới Đông cung và vương thất”. Nét mặt Vương Yến Hồi lộ vẻ tự
hào, “Hơn nữa, có thể đấu với tứ hoàng đệ và Bình Nam vương cũng là vinh hạnh
của Yến Hồi!”.
Mưu sĩ vui mừng thần
phục: “Thái tử phi nói chí phải”.
Lưu Giám thở phào: “Vậy
cứ làm như kế đã định, lui cả đi!”.
“Chúng thần cáo lui!”.
Các mưu sĩ thi lễ rời đi.
Thanh Lôi đi đến ngoài
cửa điện, cung nhân vào báo thái tử và Vương Yến Hồi. Vương Yến Hồi cười cười
nói với thái tử: “Lý lương đệ đối với điện hạ tình sâu nghĩa nặng, điện hạ chớ
phụ nàng”. Nói đoạn quay người tựa tràng kỷ, tươi cười chờ Thanh Lôi.
Ánh mắt thái tử lay động,
ý tứ sâu xa: “Kỳ thực có được tấm chân tình của Yến Hồi cùng Thanh Lôi, Lưu
Giám này đã mãn nguyện rồi”.
Thanh Lôi thong thả bước
vào, hành lễ xong đứng sang một bên: “Không biết tỷ tỷ gọi Thanh Lôi đến có
việc gì?”.
“Lôi Nhi chắc không
biết...”. Thái tử kể lại chi tiết sự việc nhìn thấy trong phủ An Thanh vương,
lại thở dài, nói: “Ta đang bàn với Yến Hồi, nên hóa giải thế nào?”.
Thanh Lôi kinh ngạc: “Sao
A La lại gây ra phiền phức lớn như thế! Phụ thân thiếp nói thế nào?”.
“Lý tướng chỉ kêu đau
đầu, phủ An Thanh vương không chịu thả Thanh La về nhà, ôi chà chà!”.
“Ý điện hạ là...”. Thanh
Lôi dè dặt hỏi.
Vương Yến Hồi giọng khoan
thai: “Theo thiếp, tốt nhất đón Thanh La vào cung, đợi qua lễ đăng cơ, điện hạ
đích thân ban tú cầu, ném tú cầu chọn rể là xong”.
Thanh Lôi cười khúc
khích: “Tỷ tỷ thực thú vị, chưa biết chừng hai vị vương gia tranh giành, làm
hỏng tú cầu cũng nên”.
“Còn không ư? Hôm nay nếu
không có mặt điện hạ, hai vị đó suýt phá tan phủ An Thanh vương. Ta thấy tiểu
muội Thanh La rất không muốn lưu lại phủ An Thanh vương, nhưng không cưỡng được
Bình Nam vương, về nhà lại sợ nghe Lý tướng phàn nàn, thà vào cung chơi với Tâm
Nhi cho khuây khỏa”. Vương Yến Hồi giọng vui vẻ, nhưng ánh mắt nhìn Thanh Lôi
lạnh như băng, thầm nghĩ, nhất định phải khống chế Lý Thanh La trong tay.
Thanh Lôi hơi run, gượng
cười: “Tỷ tỷ và điện hạ cũng suy nghĩ cho A La, thật là phúc của muội ấy. Tâm
Nhi sau khi gặp A La, suốt ngày hỏi bao giờ được gặp di nương. Thiếp nghĩ, A La
chắc cũng muốn gặp Tâm Nhi”.
Vương Yến Hồi cười tươi
như gió xuân: “Muội nghĩ rất chu toàn, Bình Nam vương là tổ kiến lửa, đừng chọc
giận y. À, ngày mười lăm tháng ba y còn giao đấu với tứ hoàng đệ. Chiến đấu vì
hồng nhan, thật nghĩa hiệp!”.
Thanh Lôi cười: “Có hai
vị vương gia như vậy chăm sóc, Thanh La cũng thực may mắn”. Mắt bất giác liếc
trộm thái tử, thấy chàng vẫn trầm tư, thầm thở dài, miệng vẫn tươi cười, “Thanh
Lôi cáo lui trước, còn đi báo tin vui với Tâm Nhi”.
Thanh Lôi cúi chào lui
ra, thái tử ngồi trong điện, mắt nhìn thái tử phi. Vương Yến Hồi lơ đãng nói:
“Yến Hồi hơi mệt, điện hạ đến thăm Tâm Nhi đi”.
Thái tử nắm tay nàng ta,
nhưng trên khuôn mặt tuấn tú của chàng không giấu nổi vẻ chán ghét, chàng mỉm
cười nói: “Ái phi nghỉ sớm đi”.
Vương Yến Hồi cười cười.
Chàng đâu phải ý trung nhân của ta, lần này coi như ta giúp chàng ta lần cuối,
nếu chàng không thắng được, ta cũng hết cách. Tại Thành phủ phía tây Phong
thành, Thanh Phỉ đang khâu áo sơ sinh. Thành Tư Duyệt đẩy cửa vào, Thanh Phỉ
ngẩng đầu, dịu dàng nhìn chàng, lại cúi đầu khâu tiếp: “Tướng công hôm nay về
sớm vậy, còn mấy mũi nữa, chờ thiếp một lát!”.
Thành Tư Duyệt đi đến
ngồi trước mặt Thanh Phỉ, chớp mắt nhìn nàng. Thanh Phỉ sắp làm mẹ mà vẫn đẹp
như vậy. Chàng nhẹ nhàng đưa tay, vuốt ve cái bụng đang nhô lên của nàng, còn
năm tháng nữa, chàng sẽ làm cha: “Hôm nay tình hình vẫn tốt chứ?”.
Thanh Phỉ thoáng đỏ mặt,
mắt long lanh cười nũng nịu: “Vâng, vẫn tốt”. Nói đoạn cúi đầu cắn sợi chỉ,
trải chiếc áo bé xíu ra, “Xinh không?”.
“Tốt, mọi thứ Phỉ Nhi làm
đều đẹp, sau này bảo bối chúng ta mặc không biết sẽ đẹp thế nào!”.
Thanh Phỉ dẩu môi, “Nhưng
chàng luôn bận rộn, mấy ngày không về nhà. Sau này nếu chàng cứ thế, bảo bối
của chúng ta sẽ không nhận cha đâu”.
Thành Tư Duyệt cười dịu
dàng: “Ta hứa với nàng, đợi ta bận rộn qua lễ đăng cơ, nhất định sẽ ở bên mẹ
con nàng”.
Thanh Phỉ mãn nguyện dựa
vào lòng chàng, những việc trong nhà nàng cũng đã nghe nói