
ầu, quên cả thân phận của Tử Ly.
Tử Ly nói thẳng: “Nhạc
phụ hiểu lầm rồi, đó là mưu kế của Tử Ly và vương thúc, dù thái tử có tin hay
không, cũng ít nhiều mê hoặc thái tử. Sau này bất luận thế nào Thiên Lâm đều là
chính thê kết tóc xe tơ của con, con sẽ đối xử tốt với nàng”.
“Lão cáo già đó, ngay cả
ta cũng giấu!”. Miệng nói vậy mà lòng nở hoa, Cố tướng nói, “Có An Thanh vương
hỗ trợ, chuyện này sẽ thuận lợi vô cùng. Danh tính trong tờ kê này là người của
chúng ta trong cung, điện hạ hãy thu nạp”.
Tử Ly trịnh trọng tiếp
nhận: “Con và Bình Nam vương đã suy nghĩ kỹ, giao đấu ở khe núi Hoàng Thủy nên
như thế nào, nhạc phụ có cao kiến gì không?”.
“Thế nào? Đánh cho Đông
cung xem ư?”.
Tử Ly trầm ngâm rất lâu:
“Vương thúc từng trải qua trăm trận, ý của vương thúc là, đây là kế trong kế,
chúng ta định ra kế này, nhưng cũng đề phòng Đông cung tương kế tựu kế. Nghe
đồn Vương Yến Hồi mưu lược hơn người, hành quân bố trận đều tinh thông, Vương
thái úy từng nói, có đứa con gái này có thể địch với mười vạn tinh binh, không
biết thủ pháp của nàng ta thế nào”.
“Thiên Tường thống lãnh
thủy quân Nam quân đã lâu, khi luận đàm binh pháp với thống lãnh lục quân Nam
quân, người này từng nói, Vương Yến Hồi tiểu thư bài binh bố trận đều thích lưu
lại một nước cờ bất ngờ, trong mọi tình huống đều có một chiêu sau cùng, thông
thường chính chiêu này mới là tinh binh tối hậu”. Cố tướng suy nghĩ rồi trả
lời.
“Lời của nhạc phụ cũng
tương tự dự đoán của vương thúc và Bình Nam vương, đây là khe núi Hoàng Thủy,
phía bắc là phần kéo dài của dãy Ngọc Tượng, giấu binh ở thảo nguyên không
thích hợp, muốn phục binh ở khe núi cũng rất khó, bởi vì trên đó chắc chắn có
binh mã của chúng ta mai phục, cho nên họ đành từ bên này núi đánh sang khe núi
đó. Nhưng cách này rất ngốc, bởi vì chỗ cao là người của chúng ta, từ trên cao
nhìn xuống, đối phương nằm gọn trong tầm mắt chúng ta, họ bại là chắc. Chúng ta
mai phục chặn cửa khẩu vào khe núi cũng dễ, cái khó là làm thế nào để dụ địch
vào trong hẻm núi đó”.
Ngoài cửa có tiếng cười
khẽ: “Ám Dạ cầu kiến”.
Tử Ly hơi bực mình, mỗi
lần Ám Dạ đến đều nhẹ như cái bóng, chàng hạ giọng: “Mời vào!”.
Ám Dạ từ cửa sổ vọt vào,
chắp tay chào Cố tướng nhưng không lên tiếng, lôi ra từ trong người một vật để
lên án thư, nói khẽ: “Bản đồ bố trận chủ nhân giao cho”. Nói đoạn, chắp tay
hành lễ, lại vọt ra ngoài.
Cố tướng kinh ngạc: “Ô y
kỵ của An Thanh vương phủ ư? Sao ta chưa bao giờ biết bên cạnh Tử Ly cũng có Ô
y kỵ?”.
Tử Ly cười: “Vương thúc
rất tín nhiệm người này, con cũng coi trọng y”. Nói đoạn mở bản đồ bố trận, hít
một hơi, cười phấn khởi: “Đúng là diệu kế, vương thúc bản lĩnh thực cao cường!
Tử Ly khâm phục!”.
Cố tướng nghiêng đầu
nhìn, vuốt chòm râu bạc trắng, cười khà khà: “Nếu kế này mà thành, sau trận
này, Đông cung không còn khả năng tranh giành với chúng ta nữa. Lão cáo già
đúng là cáo già”.
Tử Ly đốt tấm bản đồ,
quay người hành lễ: “Như vậy, ngày mười lăm tháng ba mọi sự trong vương cung
xin trông cậy vào nhạc phụ và quần thần tâm phúc. Nhạc phụ đừng lo cho Thiên
Lâm, con đã để năm trăm thiết vệ quân trong vương phủ, binh mã còn lại đều giao
cho vương thúc, An Thanh vương sẽ đích thân chỉ huy trấn thủ Phong thành, khống
chế cục diện trong thành”.
Sau khi Cố tướng đi ra,
Tử Ly mở cửa sổ, trong gió đêm vẳng lại tiếng đàn thấp thoáng, trong đó hàm ẩn
một chút trách móc nhẹ nhàng. Sau khi trở về Phong thành, chàng chỉ gặp Cố
Thiên Lâm hai lần, những ngày này luôn một mình trong thư phòng, nàng... Tử Ly
thở dài, lặng lẽ đóng cửa sổ, tiếng đàn bị chặn lại bên ngoài, yếu dần rồi tắt
hẳn.
Chàng lấy ra bình rượu từ
Biên thành mang về, thong thả uống, cố gắng gạt đi những suy nghĩ lan man.
Chàng tự nhủ, việc quan trọng lúc này không phải là tình cảm nam nữ, tuy nhiên
khuôn mặt A La cứ hiện lên trước mặt chàng không thể khống chế, đôi đồng tử
lóng lánh, sinh động. Chàng ngửa cổ tu cạn bình rượu, cuối cùng đầu hơi chếnh
choáng. Chàng mỉm cười, như thế này có thể ngủ được rồi.
Mùa xuân bước nhanh chân,
bảy ngày đại tế đã qua, quan tài bằng ngọc của Ninh vương được chuyển lên táng
trên đỉnh núi, những lá phướn trắng trong cung được hạ xuống, núi Ngọc Tượng lộ
ra một màu xanh nhung, dần dần khôi phục sinh khí ngày xưa. Cùng với lễ đăng cơ
của tân vương đang tới, không khí cảnh giác trong vương cung càng tăng. Vương
cung đồ sộ vắng tiếng tơ trúc do Ninh vương băng hà, đêm vừa xuống càng trở nên
vắng lặng, im lìm.
Trong Ngọc Phượng cung,
Vương hoàng hậu, thái tử, Vương Yến Hồi và Vương thái úy tề tựu tại chính
đường. Ngày mai đã là ngày mười lăm, không khí bức bối trước cuộc giao chiến
khiến thái tử nóng ruột, nhưng lại khấp khởi mừng thầm. Chàng hạ giọng hỏi:
“Mẫu hậu, tại sao phụ hoàng vừa ra đi, tứ hoàng đệ cơ hồ biến thành một người
khác hẳn? Không có phụ hoàng che chở, sao hắn dám to gan như vậy?”.
Vương hoàng hậu suy nghĩ
hồi lâu nói: “Thực ra mẫu hậu luôn muốn trừ khử Lưu Phi, ai dè hắn ta bề ngoài
cơ hồ chỉ có một mình, lại luô