
n có thị vệ lẩn quất xung quanh, bao nhiêu năm,
chưa một lần đắc thủ. Chúng ta cũng không thấy di chiếu của phụ hoàng con, liệu
có phải đã âm thầm hạ chiếu muốn truyền ngôi cho hắn?”.
“Lo lắng của muội không
hẳn không có lý, thái tử còn nhớ chứ, khi tuyển lập thái tử phi, vương thượng
một mực muốn ban con gái Cố tướng cho Ly Thân vương? Cố tướng là nguyên lão hai
triều, môn sinh vô số, đích tử là Cố Thiên Tường nhiều năm trong quân ngũ, uy
tín rất cao, Tử Ly nếu được Cố tướng ủng hộ, tất sẽ như hổ mọc cánh. Ta thấy
lúc đó vương thượng đã có ý bồi dưỡng thế lực cho Tứ điện hạ”. Vương thái úy
nói.
Thái tử quay sang Vương
Yến Hồi: “Lúc đầu nếu không phải nghe kiến nghị của nàng, trong tay Lưu Phi đâu
có binh quyền? Khống chế hắn trong thành, giết hắn dễ như giết kiến!”. Khẩu khí
đã thoáng ý chỉ trích.
Vương Yến Hồi giật mình,
nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Nếu không tước Hữu quân trong tay An Thanh vương, cha
con cùng dấy binh, chàng và tứ điện hạ đều không có cơ hội. Hiện nay ít nhất An
Thanh vương bề ngoài tỏ ra ủng hộ Đông cung chúng ta, cho dù ông ta liên thủ
với tứ hoàng đệ, lực lượng của bọn họ và chúng ta cũng tương đương! Nên biết
Hữu quân trên danh nghĩa là do Ly Thân vương thống lĩnh, Ly Thân vương khi sử
dụng cũng đâu có thuận lợi như An Thanh vương? Vì vậy sức chiến đấu cũng sẽ yếu
vài phần. Nam quân trong tay Bình Nam vương cũng vậy, lực lượng của họ Vương
chúng ta, cho dù bị bọn họ diệt bảy tám phần, cũng vẫn còn hai ba phần trong
tay”.
Nàng từ từ liếc nhìn mọi
người xung quanh, nhìn phụ thân Vương thái úy. Vương thái úy cười hà hà, thần
sắc ngạc nhiên: “Nội ứng của chúng ta ở Nam quân cho biết, Nam quân trấn giữ
bên ngoài cổng nam thành, ba vạn binh mã đã chia ra trấn thủ các cổng của Phong
thành, không thể khinh suất điều động, vì vậy chỉ có một vạn quân sĩ điều về
phía tây. Tin từ Biên thành cho biết, Ly Thân vương chỉ mang hai vạn Hữu quân,
hai vạn quân này lập trại ở khe núi Hoàng Thủy”.
“Có nghĩa là có hai khả
năng, một là hai người đó định giao chiến một trận thật sự, hai là hai người họ
liên thủ bày trận định nuốt chửng một phần binh mã chúng ta. Nếu là khả năng
thứ nhất, đợi hai người đánh nhau một chặp, chúng ta tiện thể cất một mẻ lưới
bắt giết Ly Thân vương! Nếu là khả năng thứ hai, họ cũng giả bộ đánh một hồi,
chúng ta cũng nhân lúc tình hình rối loạn mà ra tay. Hai người binh lực hợp lại
cũng không quá ba vạn binh mã, đến lúc đó điện hạ lấy cớ sợ hai tiểu đệ bị tổn
thương, mang năm vạn binh mã Đông quân của chúng ta đến, còn hai vạn tinh binh
Bắc quân sẽ nấp phía sau, đợi lúc bọn họ không đề phòng sẽ ra tay”. Vương Yến
Hồi thong thả nói kế hoạch.
Mắt thái tử sáng bừng,
phấn khởi, không kìm được nắm tay Vương Yến Hồi: “Có ái phi định kế, coi như
yên tâm”. Bất chợt lại lo lắng: “Nhưng nếu vậy, ta đi khỏi, chẳng phải vương
cung bỏ trống sao?”.
Vương thái úy cười: “Thái
tử yên tâm, binh sĩ cấm vệ quân trong cung, ta đã nắm trong tay tám, chín phần,
Thành thị lang theo lệnh của ta đã sớm bố trí đâu vào đó. Bọn họ không động
binh, không có nghĩa chúng ta không động, chỉ cần nhận được tin báo từ phía
tây, Đông quân của ta lập tức từ cổng đông thành nghênh đón thái tử vào Phong
thành. Binh sĩ thủ thành không quá ba vạn, cứ coi cộng thêm sáu vạn Nam quân,
sao có thể địch nổi mười lăm vạn đại quân của ta? Hơn nữa, lại có Yến Hồi trấn
thủ trong cung”.
“Chẳng lẽ sáu vạn Nam
quân còn lại không có động tĩnh gì?”. Vương hoàng hậu hỏi.
Vương Yến Hồi đáp: “Mẫu
hậu có lẽ không biết, sáu vạn Nam quân kia hiện đã rất khó điều động, họ còn lo
đối phó mười lăm vạn Đông quân của ta đồn trú tại ngoại ô phía đông. Chỉ riêng
binh lực, họ đã không bằng Đông quân. Nhưng chúng ta cũng không thể khẳng định
Ly Thân vương đã liên thủ với cha con An Thanh vương, cho nên chỉ có thể phòng
không thể đánh. Chúng ta biết hai người họ sẽ thực chiến ở khe núi Hoàng Thủy,
nhưng họ lại không biết chúng ta có đến hay không, đến lúc này, chúng ta đã nắm
chắc ưu thế”. Trong lòng Vương Yến Hồi thầm nghĩ, thực ra thái tử không đi mới
là cách hay nhất, đã biết Nam quân và Hữu quân cộng lại vẫn chưa mạnh bằng Đông
quân, đợi bọn họ thực sự tấn công Phong thành, triển khai chiến trận mới là kế
hay. Chỉ có điều... nàng thở dài, ai bảo nàng là người đưa ra quyết định?
Thái tử nghĩ một lát, nở
nụ cười thỏa mãn, chuyển hướng suy nghĩ, nói: “Bất luận hai người liệu có phải
đánh nhau vì Lý Thanh La thật không, Lý Thanh La cũng là con bài vô cùng quan
trọng đối với cục diện này, chúng ta phải nghĩ cách đưa nàng ta vào cung trước
ngày mười lăm tháng ba”.
Vương Yến Hồi cười: “Điều
đó còn phải xem thái tử có nỡ hay không!”.
Thái tử nghi hoặc nhìn
nàng. Vương Yến Hồi nói: “Theo thiếp quan sát, Lý Thanh La cũng chẳng mấy thân
thiết với đại tỷ và cả nhà Lý tướng, nhưng thiếp thấy cô ta thực lòng thích Tâm
Nhi”.
“Không được! Tâm Nhi còn
nhỏ, không được đưa vào chỗ nguy hiểm!”. Thái tử nói như đinh đóng cột.
Vương Yến Hồi vẫn tươi
cười: “Thiếp biết điện hạ không nỡ mà, cho