
nên, thiếp chỉ đưa tỳ nữ của nàng ta
vào cung. Thị vệ của nàng ta võ công cao cường, đả thương hơn mười cao thủ của
thiếp, cũng được, để bọn họ trở về đưa thư”.
“Như vậy, chẳng phải rút
dây động rừng hay sao?”.
“Thiếp thấy hai người đó
có tình ý, thiếp chỉ nói với anh ta, chuyện này chỉ cần cho Lý Thanh La biết,
thêm một người biết, coi như chờ nhận thêm một cái xác”.
Khi Vương Yến Hồi nói ra
câu đó, Lưu Anh người đầy máu quỳ trước mặt Lưu Giác, kể lại chi tiết sự việc.
Lưu Giác cau mày, hỏi: “Vậy tại sao ngươi không nói cho một mình A La biết?”.
Lưu Anh cười: “Chúa
thượng đã dặn, nhất định phải bảo vệ tiểu thư, nói cho tiểu thư biết, tiểu thư
không xông vào cung mới lạ. Lưu Anh đã trung thành với tiểu thư, sao có thể để
tiểu thư biết mà hại tiểu thư!”.
Mắt Lưu Giác lộ vẻ cảm
động: “Ngươi yên tâm, bản vương sẽ trả Tiểu Ngọc nguyên vẹn cho ngươi”.
“Tạ ơn chúa thượng, Lưu
Anh không dám lộ mặt trước tiểu thư, bây giờ sẽ tìm chỗ dưỡng thương”.
“Nếu vết thương không quá
nặng, ngươi hãy đến chỗ của Cáp tổ. Ám Dạ đang có việc phải làm, thời gian này
Ô y kỵ do ngươi phụ trách”. Lưu Giác nói, ném cho Lưu Anh lọ thuốc trị thương.
Lưu Giác nhắm mắt chậm
rãi suy nghĩ. Đông cung không thật sự tin mình và Tử Ly trở mặt, nhưng lại
không thể khẳng định hai bên liệu có liên thủ hay không. Tình hình này đã nằm
trong suy đoán của ta, mọi bố trí đều nỗ lực theo hướng này. Ngày mai đã là
mười lăm tháng ba, tất thảy mọi thứ đều sẽ kết thúc trong ngày này. Chàng đột
nhiên thấy hoang mang, đứng dậy đi về phía phòng ngủ.
Trong phòng, A La đang
chơi đàn, miệng khẽ hát khúc hát đã hát ở Lâm Nam: “Chim bay mỏi cánh chạm chân
sông, rồng vẫy chán vắt ngang lưng núi, non non nước nước muôn trùng gấm, hải
đường diễm sắc nhớ chàng mà say”.
Lưu Giác đứng ngoài cửa
ngây người nghe. Lúc này, trong lòng A La đã có chàng. Nụ cười ấm áp trên môi,
chàng đẩy nhẹ cửa nói đùa: “Ta cũng say đây!”.
A La đỏ mặt, dừng tay.
Hôm nay nàng đặc biệt bảo Tư Họa chải tóc cho mình thật kỹ, những sợi tóc mai
bay bay, như sương như khói, đôi mắt lóng lánh thủy tinh, chan chứa tình cảm mà
chàng không biết, Lưu Giác đột nhiên đứng ngây ra. A La mỉm cười nói khẽ:
“Chàng đang định nói, ai bảo thiếp ăn vận thế này chứ gì? Không đẹp sao?”.
Lưu Giác hơi bất lực, vẻ
sôi nổi bông lơn ngày xưa đã bay biến đi đâu, chàng ấp úng: “Không đâu, rất...
rất đẹp mà”.
A La lườm chàng: “Đàn ông
khi yêu đều rất ngốc!”.
Lưu Giác vẫn ngơ ngẩn,
bất giác gật đầu. Lát sau mới định thần, nói: “Ý ta là nàng chỉ được mặc cho
mình ta ngắm!”.
“Vậy, sau này thiếp ra
ngoài cũng khỏi cần mặc trang phục nữa hay sao?”. A La nghĩ, đấy là nàng còn
chưa mặc mấy kiểu hở hang, e rằng như vậy sẽ khiến chàng chết khiếp! “Hả, nàng
dám! Những lời thương phong bại tục như vậy mà nàng cũng dám nói?”. Lưu Giác
mặt đỏ bừng, nha đầu này trở nên to gan như vậy từ lúc nào?
“Thiếp không chỉ nói
được, mà còn làm được!”. A La từ từ kéo giải áo, chiếc áo choàng bên ngoài tuột
xuống, bên trong chỉ có chiếc váy mỏng và yếm ngực màu xanh nhạt, lộ ra đôi tay
và bờ vai trần.
Lưu Giác hoảng hốt nhảy
đến, nhặt chiếc áo choàng bọc lấy nàng: “Nàng làm gì vậy!”.
“Chàng không muốn sao?
Chẳng may ngày mai chàng có mệnh hệ gì... thiếp không muốn hối hận!”. A La bình
tĩnh nói. Nàng không có tư tưởng bảo thủ như người xưa, lại sợ nhỡ có chuyện gì
sẽ không gặp được người đàn ông như Lưu Giác nữa.
“Không có chẳng may nào
hết! Ta nhất định bình an trở về, đợi mọi sự hoàn tất, ta sẽ cưới nàng về phủ,
ta muốn là của nàng vào đêm động phòng!”. Lưu Giác nói.
A La thở dài, hết cách.
Người ở đây đầu óc bảo thủ, khi người ta không muốn lại dường như chỉ muốn ăn
tươi nuốt sống, đến khi người ta muốn cho lại nghĩa hiệp chối từ. Xem ra mình
vẫn đánh giá cao thân xác mình rồi, tưởng là chàng nhìn thấy là lập tức ngất
xỉu. Lưu Giác khẽ khàng giúp nàng sửa lại trang phục, kéo nàng vào lòng: “A La,
nàng phải hứa với ta, ở trong vương phủ đợi ta quay về. Bên ngoài rất loạn,
không nên đi đâu. Hãy tin ta, được không?”.
A La nhìn chàng, khuôn
mặt đó nàng càng nhìn càng thấy đẹp. Tất cả kể cả con người chàng và những thứ
đang có đều đẹp đến nỗi khiến nàng bất giác hoài nghi, không biết sau này liệu
còn gì trắc trở? Liệu có thể suốt đời sống yên ổn cùng chàng? Mặc dù Lưu Giác
không nói với nàng tình hình chuẩn bị cho cuộc chiến ở khe núi Hoàng Thủy,
nhưng nhìn vẻ bận rộn những ngày vừa qua của chàng, A La cũng đoán ra tình hình
căng thẳng nguy hiểm trong đó. Đây là cuộc chiến tranh giành vương vị, chiến
tranh thời kỳ vũ khí lạnh vô cùng thảm khốc, nghĩ đến cảnh chiến trường đầy xác
chết, máu chảy thành sông, nàng bất giác tim đập chân run. Cũng muốn hỏi chàng
tình hình, đưa ra chút ít kiến nghị, nhưng lại sợ mình không có tri thức quân
sự, ngộ nhỡ nói sai làm hỏng việc, nhưng không hỏi lại không yên tâm: “Có thể
cho thiếp biết tình hình ở khe núi Hoàng Thủy không?”.
Lưu Giác vốn không muốn
cho nàng biết, sợ nàng lo lắng, chàng cảm thấy đánh trận là việc của đàn ông.
Nghe