
ốn chạy cả đời? Đến nước khác nếu
xảy ra chuyện lại trốn hay sao? Đành phải đối diện thôi”.
Thất phu nhân than thở:
“Tam Nhi, con đã cứng rắn trưởng thành hơn nhiều, chỉ có điều có những lúc dù
có mạnh đến mấy cũng không làm gì được”.
“Sẽ có cách, chúng ta sẽ
vẫn đi về phía nam, đợi kiếm đủ bạc sẽ đến Trần quốc xem sao, không biết nơi
miền quê yên bình liệu có chỗ nào để chúng ta dung thân. Mẹ nói cũng phải, mạnh
cũng chẳng ích gì, chúng ta có gì nào? Tiền bạc không, quyền lực không, con
đánh cược, mấu chốt vẫn là ở thái độ của Lưu Giác. Chỉ cần qua cửa ải chàng ta,
phía tướng phủ cũng dễ đối phó. Huống hồ, chuyện qua đã lâu, làm gì có ai cố
chấp như thế, chỉ có người không bình thường”. Nói xong câu đó, A La nghẹn
giọng, nghĩ đến vẻ thành tâm của Lưu Giác một lòng một dạ muốn bảo vệ nàng suốt
đời suốt kiếp. Lại thở dài, gạt những ý nghĩ đó sang một bên, miệng cười thật
tươi: “Đằng nào bây giờ chúng ta cũng chưa có bạc, cứ thong thả hẵng hay, mọi
người đừng lo. Mẹ à, dù thế nào A La cũng hiếu thuận với mẹ, Tiểu Ngọc à, tướng
công sẽ nuôi nàng”.
Với tâm thái như vậy họ
sống qua hai năm trên đường đến Lâm Nam. Trong những năm này, Lưu Giác không
tìm được nàng, Tử Ly và người của tướng phủ cũng không tìm được nàng, không
biết là số may mắn hay là còn ẩn tình gì khác, nhưng họ đã sống những ngày thực
sự vui vẻ.
A La cau mày thở dài. Suy
nghĩ theo hướng tích cực là một chuyện, nếu thực sự gặp lại, e sẽ là chuyện
khác. Nếu Lưu Giác nổi giận lôi đình thì sao? Nếu chàng vẫn ôm hận thì sao? Nếu
chàng nhất định đưa thất phu nhân và nàng trở về tướng phủ thì sao?
Mặc dù từ ngày quen nhau
đến giờ, luôn là nàng khiến chàng bực mình, nhưng cũng không thấy chàng tỏ ra
thực sự muốn báo thù. Có điều, nàng thoái hôn khiến Lưu Giác mất mặt, chàng ta
sẽ phản ứng ra sao, A La không dám khẳng định. Nàng hơi hối hận, hay là mình quá
tự tin?
Lúc này vú Trương báo, đã
tìm được một chỗ ở khác, theo yêu cầu của A La, đó là một nơi gần dãy núi phía
tây thành. Thất phu nhân hiếu kỳ hỏi: “Tại sao phải ở gần núi?”.
A La không muốn để thất
phu nhân lo lắng. Khó khăn lắm mới ra khỏi tướng phủ, mấy năm nay thất phu nhân
lòng đã nhẹ nhõm, vui lên rất nhiều. Nếu gặp chuyện căng thẳng, nỗi lo lắng ám
ảnh, bà sẽ không chịu nổi. Vậy là nàng cười, nói: “Ở đó vắng vẻ yên tĩnh”. A La
quyết định tạm thời không nghĩ đến chuyện có gặp phải Lưu Giác hay không. Đã
đến đây, bây giờ chưa gặp, cứ làm theo kế hoạch đã, sau này nếu gặp hẵng hay.
Nàng dự định ngày hôm sau sẽ chuyển khỏi quán rượu của vú Trương.
Sáng sớm hôm sau, tiếng
cười trong vắt của Tiểu Ngọc vang khắp sân: “Tiểu thư, tuyết rơi rồi”.
A La khoác áo dài, tóc
vẫn để xõa bước ra ngoài. Thật vậy, những bông tuyết bay trắng trời, phủ một
lớp mỏng trắng xóa lên những mái nhà xa gần trên sườn núi. Những ngọn cây xanh
thẫm và những mái cong đen sì thấp thoáng lộ ra trong biển tuyết. Cảnh sắc này
trông giống gì nhỉ? Tranh thủy mặc! A La mỉm cười thốt lên, thành Lâm Nam đẹp
thật. “Tiểu thư, không sợ nhiễm lạnh sao!”. Tiểu Ngọc phủi tuyết trên vai nàng,
khoác cho nàng chiếc áo gió, ân cần khẽ trách. A La nhìn Tiểu Ngọc, cười nói:
“Đi lên núi dạo chơi không?”.
“Ồ, tiểu thư, tiểu thư
vẫn chưa rửa mặt chải đầu”.
“Không hề gì, Tiểu Ngọc
rửa mặt, chải đầu là được rồi, đi thôi!”. A La cười vung chân vung tay sải
những bước dài, cải tạo Tiểu Ngọc chỉ thành công một nửa, người ở đây tư tưởng
thâm căn cố đế, khó mà thay đổi.
Sáng sớm, trên con đường
mòn giữa chừng núi, thỉnh thoảng họ gặp một lão tiều phu khoác bó củi hoặc sọt
than hoa to đi vào thành, từ khu nhà dân thoảng hoặc vọng ra tiếng chó sủa. Qua
một con đường nhỏ, đã nghe thấy tiếng thác chảy. A La dắt tay Tiểu Ngọc thận
trọng vòng qua mặt thác. Đứng ở đây, có thể nhìn thấy quán rượu của vú Trương
bên dưới, có thể nhìn rõ vú Trương cùng thất phu nhân đang đứng trên sân ngắm
tuyết. Ở khu nhà giữa những làn khói mỏng cuộn lên, bức tranh thủy mặc vậy là
có sinh khí, sinh động hẳn lên.
A La cúi người, cầm lên
một phiến băng mỏng, bóp nát, giơ lên cho từng giọt nước nhỏ xuống mặt, lạnh
run người, nhưng lại rất dễ chịu, cả người như được kích hoạt tỉnh táo, sảng
khoái vô cùng. Nàng từ từ đứng dậy, hít căng một hơi không khí trong lành, vươn
người. Tiểu Ngọc nheo mắt xuýt xoa: “Tiểu thư, tiểu thư chưa rửa mặt mà sao vẫn
đẹp như thế!”.
A La lòng tràn trề vui
sướng, hân hoan, cất tiếng cười giòn tan.
Trong khu rừng ở một mé
sườn núi, Lưu Giác mình khoác áo choàng đen, im lặng ngồi trên lưng ngựa, mấy
binh sĩ Ô y kỵ cũng im lặng như chàng. Lưu Anh nhìn về phía trước, tam tiểu thư
thay đổi thật rồi, trước đây nhỏ nhắn xinh xẻo, bây giờ đã là một đại mỹ nhân
đẹp rực rỡ khiến người ta hồn siêu phách lạc, y thầm thở dài, người như vậy,
chẳng trách chúa thượng quyến luyến không thể nào quên.
Lén nhìn Lưu Giác, thấy
chàng mím môi, không biểu cảm, toàn thân tựa hồ biến thành tảng đá im lìm. Lưu
Anh lại thở dài, sáng sớm tinh mơ cưỡi ngựa lên núi, đứng đến hơn nửa canh giờ,
không nói kh