
ông rằng, cứ nhìn như vậy, là có ý gì, rõ ràng lòng rất muốn, lại
không chịu đi gặp nàng ta.
Lưu Giác trầm mặc như một
cái đầm sâu hút, ánh mắt phân vân. Sau khi A La ra đi, không chỉ một lần chàng
tự hỏi, rút cục mình đang tức giận điều gì? Nghĩ đến A La không cần mình, lòng
chàng hận đến muốn bóp chết nàng; nghĩ đến những lúc ở bên A La, dẫu nàng làm
cho mình tức giận, lòng chàng lại tràn ngập âu yếm, vấn vương, lại buồn man
mác.
Ba ngày sau khi được
phong Bình Nam tướng quân, chàng liền rời kinh, đi về phương nam. Chàng phóng
ngựa đến biệt uyển của Hộ Quốc công chúa, thơ thẩn trong rừng đào cả một ngày.
Sơn cốc tiết cuối hạ, cỏ vẫn xanh như thế, nhưng đào đã không còn nở hoa. Ngọn
lửa âm ỉ trong lòng bùng cháy, người nóng bừng, chàng nhảy xuống suối. Làn nước
lạnh ngắt ôm ấp chàng, hỏa khí tiêu tan, chàng bất giác cười đau khổ, dạo đó
nếu chàng không lang thang tới đây, nếu cứ để A La ngã xuống suối, thì đã không
có mọi vấn vương về sau, tất cả đều là ý trời.
Chàng đến tướng phủ, Lý
tướng đưa chàng đi thăm Đường viên. Khóm hải đường cành đã xum xuê, xòe ra che
nửa sân, Lý tướng ngậm ngùi nói, Đường viên tất cả vẫn y nguyên, chỉ đợi chàng
đưa thất phu nhân và A La trở về. Nghĩ đến lần A La ăn cơm trên thuyền hoa bữa
đó, nàng hầu như chỉ ăn thịt không ăn rau, lại nhìn Đường viên lạnh lẽo tiêu sơ
và khuôn mặt đẫm nước mắt của Lý tướng, người chàng bỗng run lên. Nếu Lý gia
không đối xử nghiệt ngã với A La, tuổi còn nhỏ như vậy làm sao nàng dám hành
động to gan đến thế! Cho dù không muốn lấy chàng, cũng không đến mức đưa mẹ và
tỳ nữ bỏ trốn! Nghe nhắc đến câu thơ A La đọc lúc sáu tuổi, lòng chàng càng đau
thắt, điều gì khiến một đứa trẻ sáu tuổi làm ra những vần thơ bi ai như vậy!
Năm đó, do cáo thị khắp
nước thông báo A La bị bắt cóc, bản thân chàng gần như cũng tưởng thật, đem tất
cả nỗi tức giận, đau đớn trong lòng trút lên đầu bọn sơn tặc, nhưng lại bất ngờ
giành được sự kính trọng của tướng sĩ Nam quân. Về sau, để thu phục cánh quân
này, chàng ngày đêm trăn trở, suy nghĩ, muốn loại bỏ thế lực của họ Vương không
phải chuyện dễ. Chàng buộc phải học cách tự kìm chế, thận trọng, suy tính trước
sau. Bây giờ, A La đã đến Lâm Nam, chàng thầm nghĩ, nếu là trước đây, chàng đã
chặn A La ngay từ khi nàng xuất hiện ở cổng thành. Còn bây giờ, điều chàng mong
muốn là, nếu hỏi lại câu đó, có muốn cùng chàng đồng cam cộng khổ, nàng sẽ
không do dự cho chàng một câu trả lời khiến chàng hài lòng.
Lưu Giác từ xa lặng lẽ
đứng nhìn, A La đang đứng trên triền núi, chiếc áo choàng rộng bao bọc thân
hình mảnh dẻ, mái tóc dài xõa đến eo, giữa thảm tuyết trắng xóa bên dòng thác
bạc dáng phiêu diêu tự tại, tiếng cười trong vắt hồn nhiên. Ba năm nay nàng
thay đổi không ít, khuôn mặt đã nở nang đầy đặn, không còn nét vụng về trẻ con
ngày trước, chiếc cằm nhọn xinh, làn da như bạch ngọc phớt hồng, càng khỏe
mạnh, tràn trề sức sống. Đôi mắt đó không thay đổi, vẫn trong veo như nước
nguồn, lóng lánh tinh nghịch, hễ cười là sóng sánh mê ly. Mới sáng sớm chưa
chải đầu A La lại vẫn đẹp đến thế!
Chàng nên xả hận, nên
trừng phạt người đó mới phải, nhưng lòng chàng bây giờ tràn ngập hình ảnh người
đó, chỉ muốn ngắm nhìn mãi, ngắm vẻ linh lợi như con chim yến đó. Một nỗi êm
dịu từ từ dâng lên trong đáy mắt chàng, triền miên vấn vít, như những con sóng
ngầm lặng lẽ từ cơ thể tỏa ra, Ô y kỵ đứng phía xa trong rừng cũng cảm nhận
được, bất giác thở phào.
Tiếng cười trong vắt của
A La vọng lại, như tiếng chim lảnh lót văng vẳng giữa rừng, như tiếng thác bạc
đổ ào trên đá, vỡ vụn tung lên, lan tỏa trong tầng không buổi sớm tinh sương,
vấn vương trên triền núi. Nàng không hề áy náy gì ư ? Không hề day dứt tí nào
sao? Mất tích mấy năm liền mà vẫn ung dung sung sướng như vậy, trong khi khiến
bao người khổ công tìm kiếm, người ngựa rối ren. Nỗi giận lại trào lên, Lưu
Giác “hừ” một tiếng, ngồi thẳng trên mình ngựa, sát khí lại trùm lên cả khu
rừng, hàn khí lại ngưng tụ trong đáy mắt. Con tuấn mã bên dưới có vẻ bồn chồn,
không ngừng giậm vó một cách bất an, chàng cơ hồ lập tức thúc ngựa lao lên, bàn
tay xiết chặt dây cương nổi hằn những đường gân xanh.
Đột nhiên, phía nam thành
phụt lên một đám khói đen. Lưu Giác cau mày, thủy quân Trần quốc động binh ư?
Chàng liếc nhanh A La lúc đó cũng đang ngẩng nhìn đám khói trên trời, lặng lẽ
quay đầu ngựa phi xuống núi, Ô y kỵ lẳng lặng đi theo.
Đám khói ngưng đọng trên
không mãi chưa tan, lại có tiếng chuông dồn dập nối nhau. Tiểu Ngọc kêu lên “Có
chuyện rồi?”. Cùng với tiếng chuông, dân chúng đổ ra đường, ai nấy mặt mày hốt
hoảng.
A La nói: “Về nhà xem
sao”.
Hai người trở về tửu
quán, vú Trương hốt hoảng chạy ra: “Tiểu thư, hai người đã về, không được ra
khỏi nhà, hai nước khai chiến rồi”.
A La, thất phu nhân và
Tiểu Ngọc nhìn nhau. Thất phu nhân luống cuống: “Chẳng phải đã mấy chục năm
không đánh nhau cơ mà? Sao bây giờ nói đánh là đánh ngay?”.
A La thấy vú Trương cũng
không biết gì hơn, bèn nói: “Con vào thành nghe ngóng tình hình. Tiể