XtGem Forum catalog
Duyên Nợ Đào Hoa

Duyên Nợ Đào Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324755

Bình chọn: 7.00/10/475 lượt.

cao giọng

nói: “Trước giường ồn ào cả buổi như thế, các hạ tuy rằng giấu đi hơi thở, kì

thực đã sớm tỉnh rồi. Sao lại không ngồi dậy mà nói mấy câu?”.

Đến lúc bản tiên quân lên sân khấu rồi đây. Ta nhập vào xác

Lý Tư Minh, điều hòa hơi thở.

Cao nhân đối đầu, khí thế phải đầy đủ, vững vàng. Cho nên ta

thong thả mở hai mắt ra, chậm rãi ngồi dậy, từ từ mò đá lửa, đốt nến lên, lại

ung dung bước vòng ra từ bên kia của cái giường.

Thong thả ngẫm nghĩ xem, ban nãy ta giấu cây đao thép ở chỗ

nào.

Dạ minh châu đã bị Đan Thành Lăng nhét vào trong ngực, bàn

tay trải nắm chặt lấy cổ tay Mộ Nhược Ngôn, bản tiên quân cùng hai người đối diện

đưa mắt nhìn nhau, có vui, có buồn, cũng có ưu tư.

Ta đối xử với Thiên Xu như thế, y lại thay hắn chặn một đao

lấy mạng của ta, đây là vui.

Ta đối xử với Thiên Xu như thế, y lại nói bản tiên quân

không phải người xấu, nếu không phải trình độ diễn kịch của ta chưa đủ điêu luyện,

thì là đầu óc của y có vấn đê, đây là buồn.

Còn về cái sự ưu tư…

Hoành Văn đứng sau lưng ta, nói: “Đao của ngươi đang dựng đứng

trong cái bình hoa lớn chỗ góc tường ấy”.

Bản tiên quân lập tức nói: “Các hạ vào phòng lúc nửa đêm, ta

lại không kịp thời nghênh đón, thật thất lễ. Ban ngày, công việc của gia đinh vừa

nặng vừa dơ bẩn lại tạp nham, quả thật đã khiến Đan tướng quân chịu ấm ức,

trong lòng ta vô cùng xấu hổ. Nhưng không biết Đan tướng quân nửa đêm nửa hôm,

đem người của ta kéo xuống khỏi giường, là định làm gì?”.

Ta cười mỉn, chắp tay, thong thả lại gần cái bình hoa, lôi

cây trường đao không vỏ ra.

Đan Thành Lăng nói: “Vốn ta cũng không định xuống tay, dùng

lưỡi đao này lấy tính mệnh của ngươi chỉ tổ làm bẩn nó. Thôi được, coi như cho

tên súc sinh nhà ngươi cơ hội giãy giụa trước khi chết”. Hắn quét mắt nhìn ta,

vô cùng khinh miệt, “Hơn mười tên hộ vệ bên ngoài cửa đều ngã hết rồi, có vẻ

không trông cậy được gì nữa đâu”.

Ta nói: “À”.

Không trông cậy được gì? Có Hoành Văn ở đây, dù bị Hắc Bạch

Vô Thường tóm cổ ta cũng dư sức đòi về được, huống gì chỉ là bị đánh cho ngất xỉu.

Ta nói: “Chúng ta ra vườn đọ sức chứ?”.

Đan Tướng Quân sải bước như bay, vui vẻ rời phòng, bản tiên

quân thừa dịp liếc Mộ Nhược Ngôn một cái, sắc mặt y trắng bệch, xoay người,

cũng bước ra vườn, không nhìn ta lấy một lần.

Dưới vầng trăng sáng vằng vặc, bản tiên quân đứng trong sân

nói một câu “Đắc tội”, sau đó quát ầm lên: “NGƯỜI ĐÂU!!!”. Hơn mười gã hộ vệ

lao ra khỏi bóng đêm, bao vây Thiên Xu và Nam Minh. Binh khí chạm nhau, “keng”

một tiếng, ánh kim loại loang loáng giao nhau.

Ta đứng ở ngoài vòng chiến, giương mắt coi náo nhiệt, chỉ cần

đợi lúc Nam Minh run tay, lao ra cho hắn một đao là êm chuyện.

Hoành Văn vừa mới ra khỏi phòng,sau khi cứu tỉnh hộ vệ, liền

đứng ở trong sân, từ xa quan sát cuộc chiến, nói rằng: “Chiêu này của ngươi thật

là thất đức”.

Ta cũng chỉ bất đắc dĩ thôi mà. Bản tiên quân lúc này đang

nhập xác người phàm, làm sao mà địch nổi mãnh tướng oai phong hùng dũng như Đan

Thành Lăng, chỉ có cách dùng hộ vệ kéo ngã hắn, sau đó dùng dao đâm hắn mới đảm

bảo được.

Bản tiên quân vốn đã dặn dò các hộ vệ không được làm Mộ Nhược

Ngôn bị thương, đao kiếm chỉ có thể nhào vào “thăm hỏi” thân thể Đan Thành

Lăng, rất là gò bó. Đan Thành Lăng một mình đọ với mấy mình, ấy thế mà vẫn

nhanh nhẹn còn thừa. Vừa chống đỡ vừa lùi lại, hắn đã sớm thăm dò cẩn thận đường

rút, ra khỏi Hàm viện, cùng Mộ Nhược Ngôn lách qua cánh cửa nguyệt[12'> của hậu

hoa viên, sau hòn non bộ có một bức tường, mặt ngoài là một con hẻm không người.

Hộ vệ đang đi tuần tra trong chính viện nghe thấy tiếng động liền vội vàng chạy

tới, người càng lúc càng nhiều. Đan Thành Lăng giật lùi liên tục, hết đánh bên

trái lại chặn bên phải, dần dần lâm vào cảnh lực bất tòng tâm. Lúc hắn lùi đến

bức tường kia, trên người đã có bốn năm vết thương nhẹ.

[12'>: Cửa nguyệt: Là một loại cửa có lối đi hình tròn (trông

giống hình trăng tròn) ở giữa, phía trên có lợp ngói. Cửa nguyệt không có tác dụng

đóng mở mà giữ vai trò là một vật bài trí, điểm tô cho kiến trúc.

Bản tiên quân nhắm chuẩn một khắc khi Đan Thành Lăng sơ sẩy,

nắm chặt lấy trường đao, lách người vào đám đông.

Đan Thành Lăng tay phải vung đao cản vài mũi trường thương,

tay trái vung chưởng đánh lùi đợt tấn công lao tới từ bên kia. Phía trước ngực

mở cửa đón chào mũi đao của bản tiên quân nhắm thẳng, rất nhân đạo mà lao về

phía ngực phải của hắn, năm tấc… bốn tấc… ba tấc. Đến khi chỉ còn hai tấc nữa

thì có một bóng người chợt lóe lên trước mắt, phần ngực bản tiên quân sao đột

nhiên lạnh toát.

Ta kinh ngạc cúi đầu, là một cây trường thương, mũi thương

đâm vào ngực trái của ta, đầu kia của cán thương là một đôi tay, gầy gò, dài mảnh,

dường như chẳng có chút sức lực gì đáng kể, ta đã từng nắm qua rồi, cảm giác

xương xương.

Cũng trong khoảnh khắc thảng thốt ấy, một luồng gió mạnh vù

vù lao tới, ánh bạc lóe lên, hình như là lưỡi đao mỏng của Nam Minh.

Cảm giác lạnh lẽo giờ đã “trèo” lên cổ.

Mệnh cách lại viết tắt trong sổ thiên mệnh rồi…

Keng m