
ra, cô đưa quyển thực đơn cho Hàn Mặc Ngôn: “Hàn Mặc Ngôn, anh chọn món đi”.
Hàn Mặc Ngôn lướt qua, chỉ vào quyển thực đơn, rồi đưa
cho người phục vụ.
Trước khi đồ ăn được mang ra, Đỗ Hàn đưa cho Lục Nhiễm
một bản kế hoạch đơn giản.
Thực lòng là Lục Nhiễm chỉ định đến để thăm dò thái độ
của Đỗ Hàn, không ngờ cô ấy nói là làm.
So với những bản kế hoạch tỉ mỉ đến từng con số mà Lục
Nhiễm từng làm, bản kế hoạch này đơn giản đến mức hơi tùy hứng, thậm chí bên
cạnh những con chữ còn có cả nét phác thảo bằng bút chì thiết kế nội thất tiền
sảnh hành lang, suy nghĩ và khái niệm về chỉnh thể phòng tranh rất mới mẻ, đáng
tiếc là... trong bản kế hoạch này chưa đề cập đến địa điểm, nguồn vốn, phương
thức kinh doanh, lợi nhuận...
Đỗ Hàn im lặng đợi Lục Nhiễm xem hết, mới hỏi: “Thế
nào, có hứng thú cộng tác không, tôi không hiểu gì về kinh doanh, nhưng về mặt
tiền vốn thì cô không phải lo”.
Tuy rằng chưa từng gặp Đỗ Hàn, nhưng Lục Nhiễm biết bố
cô ấy là đối tác của Hàn Mặc Ngôn, kinh doanh bất động sản, một vốn vạn lời,
giới kinh doanh địa ốc không ai không biết đến danh tiếng Đỗ Thừa, thứ mà ông
ta có nhiều nhất chính là tiền, có tiền mọi việc đều dễ dàng, so với việc làm
trợ lý cho Hàn Mặc Ngôn, công việc này rõ ràng thú vị hơn và cũng thách thức
hơn.
Nhưng... Lục Nhiễm bỏ tập tài liệu xuống, nói: “Để tôi
nghĩ thêm”.
“Còn suy nghĩ gì chứ? Cô cần gì tôi cũng có thể cung
cấp cho cô, sẽ không có chuyện có người khoa tay múa chân bảo cô làm thế này,
không làm thế kia, cô muốn làm gì cũng được, chiến lược kinh doanh, phương thức
quảng cáo đều do cô quyết định...” Những lời của Đỗ Hàn thật là hấp dẫn.
“E hèm...”.
Cái kiểu lôi kéo người ngay trước mặt sếp cũ của
người ta thế này thật khiến người khác khó chịu.
Đỗ Hàn nghếch đầu nhìn Hàn Mặc Ngôn: “Anh có ý kiến gì
không?”.
Hàn Mặc Ngôn cầm tập tài liệu trên bàn, lật qua vài
trang, khẽ chau mày rồi vứt xuống bàn vẻ giễu cợt.
Bị công kích vì phản ứng của Hàn Mặc Ngôn, Đỗ Hàn lạnh
lùng: “Có gì thì anh cứ nói ra”.
Vẻ lạnh lùng đó hiển nhiên chẳng ảnh hưởng gì đến thái
độ của Hàn Mặc Ngôn, anh ta nhìn Đỗ Hàn, nhả ra hai chữ: “Ấu trĩ”.
Đỗ Hàn nổi nóng, đập bàn: “Ấu trĩ ở chỗ nào?”.
Ngồi cách nửa cái bàn, Lục Nhiễm cũng cảm nhận được nộ
khí bừng bừng của Đỗ Hàn.
Hàn Mặc Ngôn vẫn bình thản như không, lần lượt chỉ ra
những thiếu sót và khuyết điểm trong bản kế hoạch của Đỗ Hàn, phân tích khả thi
và viễn cảnh thị trường, ngữ điệu bình tĩnh như một đầm nước chết, nhưng sự
chắc chắn trong từng câu chữ khiến người ta tin phục và thuận theo suy nghĩ của
anh.
Một Hàn Mặc Ngôn mà Lục Nhiễm quen thuộc, cô không còn
nụ cười khi hai người mới bắt đầu tranh cãi.
Nhưng cũng không giống với Hàn Mặc Ngôn, tuy cực kỳ
nghiêm khắc với cấp dưới, nhưng Hàn Mặc Ngôn chưa từng không nể mặt người ngoài
như thế này bao giờ, đó là cách cư xử theo kiểu cáo đã thành tinh của những
người làm kinh doanh. Vẻ trầm mặc kiệm lời của Hàn Mặc Ngôn khiến người ta cảm
thấy chắc chắn đáng tin cậy, hơn nữa, những người như Hàn Mặc Ngôn chỉ cần tỏ
ra hơi thân thiết một chút đã khiến đối phương cảm thấy được tôn trọng rất
nhiều.
Hàn Mặc Ngôn không phải là đồ ngốc, chẳng lẽ anh cố ý
làm cho Đỗ Hàn tức giận.
Đỗ Hàn muốn phản bác, nhưng đối phương quá chắc chắn,
còn cô lại có vẻ chẳng hiểu gì.
Thực ra, để phản bác lại Hàn Mặc Ngôn cũng không khó
khăn gì, mặc dù bản kế hoạch này có rất nhiều chỗ tồi tệ bất khả thi, ví dụ như
giao thông, ví dụ như khách hàng hay định vị sức mua, nhưng những ý kiến táo
bạo cũng có thể bù đắp phần nào... Thành phố này cũng chưa có phòng tranh cao
cấp nào...
Lục Nhiễm bóp trán, cố xua đi những ý nghĩ trong đầu,
bệnh nghề nghiệp thật đáng sợ.
Chẳng bao lâu, đồ ăn lần lượt được bưng lên.
Đỗ Hàn gọi không nhiều không ít, vừa đủ cho ba người.
Đúng giờ ăn cơm, đồ ăn lại ngon, Lục Nhiễm cũng cảm
thấy đói, cô múc một thìa canh thịt bò Tây Hồ lên miệng thổi.
Người phục vụ bưng lên một đĩa sáu con cua.
Mắt Lục Nhiễm sáng lên, Đỗ Hàn thì ngăn người phục vụ
lại, nghi ngờ nói: “Tôi có gọi cua đâu, đồ tặng kèm à?”.
“Dạ, là...”.
“Tôi gọi đấy”. Hàn Mặc Ngôn cũng uống một thìa canh,
đáp.
Hàn Mặc Ngôn biết Lục Nhiễm thích ăn cua, nên... cố ý
gọi cho cô sao?
Nuốt thìa canh, Lục Nhiễm yên lặng tự cười mình, thôi
nào, đừng có tự mình đa tình như vậy.
Thuật dùng người, chỉ là thói quen của anh mà thôi.
Có cả Đỗ Hàn và Hàn Mặc Ngôn, nên có một số chuyện
không tiện nói ra.
Thế là cứ yên tâm ăn cơm, sáu con cua, mỗi người hai
con, Lục Nhiễm ăn hết phần của mình, vẫn liếm mép vẻ thèm thuồng, lim dim hai
mắt tận hưởng món khoái khẩu.
Đang định lau tay, lại có hai con cua được đẩy đến
trước mặt cô.
Cô nhìn Hàn Mặc Ngôn vẻ nghi hoặc, anh bình thản: “Cô
thích ăn mà”.
“Cô Lục thích ăn cua à?”. Đỗ Hàn ngắt lời Hàn Mặc
Ngôn, đẩy nốt con cua còn lại của mình đến trước mặt Lục Nhiễm, giọng khẩn
thiết: “Thế thì cô ăn nốt cả con này đi”.
Có thích ăn lắm cũng cảm thấy cảnh tượng này thật là
khó xử, Lục Nhiễm lấy khăn lau tay, cười đáp: “Th