
y vẫn
cảm thấy lạ lùng.
Có điều Hàn Mặc Ngôn không để lộ những ý nghĩ này ra
ngoài, chỉ khẽ trả lời: “Vâng”.
Vừa dứt lời, có người bật cười, rất khẽ, nhưng vì
thang máy rất nhỏ nên ai cũng nghe thấy.
Đỗ Hàn quay lại, thoáng chút kinh ngạc, cô đi đến
trước mặt Lục Nhiễm, giơ tay ra, ngữ điệu thiết tha: “Rất vui được gặp cô Lục,
tôi là Đỗ Hàn”.
Lục Nhiễm không vội giơ tay ra, cô bình tĩnh nhìn Đỗ
Hàn, ánh mắt lãnh đạm, nếu luận về chiều cao cô còn kém cô ta, ít nhất đôi giày
cao gót sáu phân hôm nay cũng phát huy tác dụng.
Lục Nhiễm vẫn đang suy nghĩ không hiểu tại sao cô gái
này lại chạy tới bắt tay cô, chẳng lẽ là để thị uy.
Nhưng Lục Nhiễm nhanh chóng dẹp bỏ ý nghĩ hoang đường
đó, nếu có thị uy thì cũng chẳng tới tìm cô, mà không phải Hàn Mặc Ngôn vừa có
bạn gái mới sao?
Có điều… Hàn Mặc Ngôn đã có bạn gái rồi, sao vẫn tới
xem mặt!?
Lục Nhiễm vẫn chưa nghĩ xong, Lục Tề đã kéo cô sang
một bên.
Bàn tay Đỗ Hàn vẫn dừng giữa không trung, nhưng cô gái
này vẫn không hề bối rối.
“Bính boong”.
Tiếng kêu của thang máy phá vỡ không khí im ắng.
“Tạm biệt hai vị”.
Lục Tề kéo Lục Nhiễm ra khỏi thang máy trước, bước
nhanh về chỗ đỗ xe của mình.
Đỗ Hàn thu tay về, nhìn theo bóng hai người rời đi,
làu bàu: “Thật đáng tiếc… thật đáng tiếc quá…”.
Tuy không nói rõ, nhưng thái độ của cô rõ ràng không
phải là nói Lục Tề… chẳng lẽ là nói Lục Nhiễm?
“Tại sao lại đáng tiếc?”. Hàn Mặc Ngôn vừa đi vừa buột
miệng hỏi.
Cùng lúc đó, Lục Nhiễm đã ngồi trong xe, hỏi anh trai:
“Sao anh đi nhanh thế?”.
Sắc mặt của Lục Tề lúc ẩn lúc hiện trong ánh sáng mờ
mờ của bãi đậu xem, nhưng Lục Nhiễm vẫn nhận ra vẻ hơi hung dữ trên khuôn mặt
anh mình lúc này: “Tiểu Nhiễm, sau này em phải tránh Đỗ Hàn ra xa xa một chút”.
“Dạ?”.
“Cô gái đó…”. Chưa nói hết, Lục Tề đã cau mày vẻ ghét
bỏ.
Lục Nhiễm vô cùng tò mò trước cô gái có thể làm cho
ông anh trầm tĩnh của mình có thể thay đổi sắc mặt như vậy, nên cố tình truy
hỏi.
Lục Tề chau mày xoay vô lăng như không muốn nói nhiều,
đại khái anh chỉ cho biết đã tình cờ gặp Đỗ Hàn khi cô này đang có mâu thuẫn
với người khác, cô ta không chỉ đơn phương đánh người mà còn lừa gạt bạn gái
người khác đi mất. Cô gái này tuy vừa từ nước ngoài trở về, nhưng tiếng tăm
chẳng hay ho gì.
Nói tới đây, Lục Tề lại nhắc đi nhắc lại rằng Lục
Nhiễm phải tránh cô ta ra xa xa một chút.
Lục Nhiễm cảm thấy thật buồn cười, tuy Lục Tề không
nói ra, nhưng cô có thể tưởng tượng được ông anh mực thước tính tình bảo thủ
của mình gặp cảnh tượng đó sẽ có biểu hiện thế nào.
Lục Nhiễm chống cằm, nhìn cảnh đêm bên ngoài, nụ cười
cũng chìm khuất vào màn đêm.
Đối tượng xem mặt của Hàn Mặc Ngôn, thật là… càng ngày
càng ly kỳ…
Tranh tối tranh sáng, cô không nhìn rõ
được thái độ của Hàn Mặc Ngôn, cũng giống như cô chưa bao giờ nhìn rõ người đàn
ông này...
Từ buổi xem mặt không chào đã ra về, mẹ chỉ gọi cho
Lục Nhiễm một lần trách móc cô vài câu, chắc tại không thân với con gái như con
trai, còn Lục Nhiễm cũng thờ ơ câu được câu chăng.
Sau khi theo dõi tình hình lên xuống của thị trường
chứng khoán, Lục Nhiễm xem xét lại hồ sơ của mình.
Cô vẫn chưa quen với cuộc sống không phải làm việc, đã
một tuần trôi qua, cô cũng không có dự định đi tìm Hàn Mặc Ngôn. Cô có thể nộp
đơn tìm việc mới, một người có kinh nghiệm như cô sẽ không khó khăn gì để tìm
được một công việc ưng ý, nhưng... cảm thấy làm thuê cho người khác thật chẳng
dễ chịu gì, trước đây vì đối tượng là Hàn Mặc Ngôn, còn bây giờ cô chẳng tìm
thấy lý do gì để ép buộc mình.
Trước đây Lục Tề vẫn muốn cô về làm việc cho gia đình,
nhưng mấy hôm nay chắc bị mẹ làm phiền nên không thấy đến tìm cô.
Đang nghĩ ngợi xem sau này nên làm thế nào thì có điện
thoại.
Số gọi đến là của Hàn Mặc Ngôn, Lục Nhiễm hơi do dự
nghe điện thoại.
Đầu dây bên kia không phải giọng của Hàn Mặc Ngôn, là
giọng nói dứt khoát của một cô gái không quen: “Cô Lục, tôi là Đỗ Hàn”.
Quá kinh ngạc, nhất thời Lục Nhiễm không thể nói gì.
Đầu dây bên kia Đỗ Hàn đã tiếp lời: “Cô Lục, tôi dự
định mở một phòng tranh, nếu cô có hứng thú cộng tác, tối nay mời cô ăn cơm
được không?”.
“Cô Đỗ, e là chúng ta mới gặp mặt một lần...”
Đỗ Hàn nhanh chóng tiếp lời, giọng nói vui vẻ nhưng
chắc chắn, ngôn từ không hề mềm mại nữ tính mà già dặn và giàu sức thuyết phục:
“Tôi biết, tôi cũng biết là cô nghỉ việc rồi, trước đây cô là trợ lý của Hàn
Mặc Ngôn, nhưng làm thuê cho người khác sao bằng tự mình làm chủ? Tôi đảm bảo
đến lúc đó thu nhập của phòng tranh sẽ được chia phần trăm, cô kiếm được bao
nhiêu sẽ nhận được bấy nhiêu”. Như cảm nhận được sự nghi ngại của Lục Nhiễm, Đỗ
Hàn cười bổ sung: “Có phải cô đã nghe anh cô nói gì không, cô yên tâm đi, tôi
không nghĩ gì khác đâu, chỉ là coi trọng năng lực của cô thôi”.
Không giống Lục Tề, mấy năm ăn chơi, Lục Nhiễm đã gặp
đủ các hạng người, cô không cần quan tâm Đỗ Hàn là người xấu hay người tốt hay
là người thế nào, cô chỉ thấy đề nghị của Đỗ Hàn khá hấp dẫn với cô...
“Tôi...”.
Đỗ Hàn vốn định kiên nhẫn n