Em Đừng Mong Chúng Ta Là Người Dưng

Em Đừng Mong Chúng Ta Là Người Dưng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323375

Bình chọn: 7.00/10/337 lượt.

hiễm lại ngổn ngang suy nghĩ, nhưng

rồi những suy nghĩ ấy nhanh chóng bị cơn đau che khuất.

Vì không nhìn thấy nên cô cũng chẳng lo lắng gì, nhưng

đến lúc rửa vết thương mới phát hiện vết rách lớn trên cánh tay thật sự đáng

sợ, mặc dù bác sĩ đã cố gắng hết sức nhẹ tay, nhưng Lục Nhiễm vẫn đau tái cả

mặt.

Hàn Mặc Ngôn đứng ngay bên cạnh, cô đau quá, đưa tay

ra như muốn tìm chỗ bám vào.

Theo bản năng, Hàn Mặc Ngôn nắm lấy bàn tay của Lục

Nhiễm, không ngờ bị cô nắm lấy cánh tay, như muốn chia bớt cơn đau, may mà Lục

Nhiễm không có móng tay, nên dù cô nắm chặt như thế cũng không đau là mấy.

Chỉ đến khi rửa xong vết thương, Lục Nhiễm mới thả

cánh tay của Hàn Mặc Ngôn ra, cô muốn nói câu cảm ơn, nhưng lại lúng túng không

nói ra lời.

Bác sĩ thu dọn dụng cụ nói: “Thực ra vết thương của cô

khâu hay không cũng được. Nếu không khâu sẽ lâu khỏi hơn và lần sau nếu tiếp

tục bị thương ở chỗ đó thì sẽ rắc rối to. Khâu thì để lại sẹo, nhưng sau này

vết thương sẽ ổn định... Cô là con gái... cái này thì cô tự quyết định nhé...

Có điều, hiện giờ tôi cũng không khâu được cho cô, nếu cô quyết định khâu thì

tốt nhất là bảy, tám giờ sáng mai quay lại, nhớ là không được quá bảy tiếng,

nếu không rất khó khâu đấy”.

Lục Nhiễm suy nghĩ một lát, quyết định: “Em sẽ khâu”.

Sẹo thì có làm sao, da tay thì có gì quan trọng, thích

hay không thích và một vết sẹo trên tay thực ra cũng không liên quan gì đến

nhau.

Khi quay lại xe Hàn Mặc Ngôn, cả hai người đều không

nói gì.

Lâm Tĩnh vẫn đang ngủ say ở ghế sau, không hề biết gì

về những việc đã xảy ra, Lục Nhiễm cảm thấy thật ghen tị với bạn.

Sau khi đưa Lâm Tĩnh về nhà, cũng đã gần hai giờ sáng,

Lục Nhiễm đắn đo nói với Hàn Mặc Ngôn: “Tối nay thật phiền anh quá, rất cảm ơn

anh. Anh đưa tôi qua bệnh viện rồi về đi, sáng mai còn phải đi làm, khi nào

khâu xong tôi sẽ tự bắt xe về”.

Im lặng hồi lâu, Hàn Mặc Ngôn hỏi: “Có cần báo cho bạn

trai cô không?”

“Bạn trai?”. Lục Nhiễm nhất thời chưa hiểu ra vấn đề.

“Họ Hướng đó”.

Lục Nhiễm nghĩ ra, Hàn Mặc Ngôn đang nói đến Hướng

Diễn... cũng chẳng trách, lần gặp nhau ở rạp chiếu phim, cũng coi như là Lục

Nhiễm ngầm thừa nhận.

Lúc đó là vì cảm thấy một mình một bóng thật lẻ loi,

bây giờ nghĩ lại, muốn dựa vào điều đó để giữ thể diện cũng không phải một việc

hay, cô khẽ cười, hạ giọng: “Anh hiểu nhầm rồi, anh ấy không phải bạn trai của

tôi”.

Im lặng giây lát, Hàn Mặc Ngôn tiếp lời: “Nhà tôi ở

gần đây, cô cứ đến đó ngủ đến bảy giờ, khi nào cô khâu xong, tôi sẽ đi làm”.

“Thôi, phiền anh quá”.

Đến nhà Hàn Mặc Ngôn, ý nghĩ đó vừa lướt qua, Lục

Nhiễm đã nghĩ ngay đến việc từ chối. Ở bên cạnh Hàn Mặc Ngôn, cô không thể giữ

cho mình tỉnh táo. Cô cũng đang có chút hối hận vì đã gọi cho Hàn Mặc Ngôn,

nhưng lúc đó tình thế gấp gáp, cô chỉ hành động theo bản năng. Cho đến hôm nay

Lục Nhiễm vẫn phải thừa nhận... Hàn Mặc Ngôn là một người luôn mang đến cho

người khác cảm giác an toàn, chỉ cần ở bên cạnh anh, sẽ chẳng có gì phải lo

lắng.

Sự thật cũng đúng là như vậy.

Hơn hai năm trước, Lục Nhiễm đã dần quen với công

việc, cũng có thể coi là nhận được sự công nhận của Hàn Mặc Ngôn. Hậu quả của

việc hí ha hí hửng khiến cô nhầm lẫn số liệu thống kê, chút nữa gây ra họa lớn.

Khi nhận được tin, lần đầu tiên trong đời Lục Nhiễm cảm thấy kinh hoàng, nhưng

càng cuống càng không thể tìm thấy sai sót. Lúc đó, Hàn Mặc Ngôn vẫn chưa bận

bịu như bây giờ, anh chỉ nói một câu: “Tôi cho cô một cơ hội”, rồi cùng cô tìm

kiếm thâu đêm, chẳng khác gì mò kim đáy bể, từ trong biển số liệu tìm kiếm ra

hạng mục sai sót.

Có thể đó chỉ là những hành động vô tư của Hàn Mặc

Ngôn, dồn ít hóa nhiều, tích tụ dần dần thành tình cảm sâu đậm của Lục Nhiễm.

Lúc đó, cô cứ tưởng rằng anh không hoàn toàn vô tâm.

Hàn

Mặc Ngôn nói: “Lục Nhiễm, hãy cho anh một cơ hội để anh thử xem...”


“Không sao”.

Hàn Mặc Ngôn lái xe vào khu biệt thự, từng ngôi biệt

thự riêng biệt dần lùi lại phía sau.

Lục Nhiễm bật cười, quả nhiên, câu nói lúc nãy của Hàn

Mặc Ngôn là câu khẳng định chứ không phải câu hỏi.

Cả ngôi biệt thự sạch bong như vừa được quét dọn,

không một hạt bụi, cách phối màu đen trắng càng làm tăng vẻ cô tịch thiếu vắng

hơi người, tạo cho người ta cảm giác lành lạnh khi bước vào, giống hệt cảm giác

ở bên cạnh Hàn Mặc Ngôn.

Ngôi biệt thự không hề có dấu vết của phụ nữ, cũng

đúng thôi... bạn gái của Hàn Mặc Ngôn toàn là những thiên kim tiểu thư, gia

giáo rất nghiêm, trước khi kết hôn chẳng bố mẹ nào đồng ý cho con gái đến sống

chung với bạn trai.

“Tầng hai rẽ phải gian thứ hai là phòng dành cho

khách, thay ga giường là ngủ được. Tôi đi tắm đây”.

Hàn Mặc Ngôn buông một câu rồi đi vào phòng tắm ở tầng

một.

Lục Nhiễm lên lầu, tìm thấy phòng dành cho khách, cả

căn phòng phối màu đen trắng, tường trắng, chăn đệm màu đen, những đồ gia dụng

trắng đen xen kẽ... tay vẫn đau rát, cơn buồn ngủ lúc nãy tan biến đâu mất, Lục

Nhiễm xuống lầu, vào phòng khách bật ti vi, chuyển vài kênh rồi chọn một bộ

phim võ hiệp không biết đã chiếu ba


Insane