
bác sĩ đã khâu xong rồi.
Bác sĩ băng lại vết thương, dặn dò cô chú ý giữ gìn,
Lục Nhiễm cầm sổ ra về.
Hàn Mặc Ngôn vẫn đợi cô, không hề lộ vẻ khó chịu. Đưa
Lục Nhiễm về đến nhà, vẫn chẳng ai nói câu nào, trước khi đi, cuối cùng Hàn Mặc
Ngôn cũng lên tiếng: “Có gì bất tiện thì cứ gọi cho tôi”.
Anh nói rất khách sáo, Lục Nhiễm cũng khách sáo trả
lời.
Về nhà, việc đầu tiên là phải ngủ bù, tối hôm qua đúng
là cô ngủ không ngon.
Cô ngủ một giấc đến trưa thì nhận được điện thoại yêu
cầu đi lấy khẩu cung.
Trong đồn cảnh sát, mấy tên lưu manh hôm qua còn hung
hăng hống hách hôm nay đứa nào đứa nấy co ro run rẩy trong trại giam, vẻ hậm
hực, đầu cúi gằm. Lục Nhiễm tường thuật đơn giản sự việc, cánh tay bị thương,
có cả bệnh án, chứng cứ hoàn toàn thuyết phục, tất nhiên, sẽ chẳng có ai liên
tưởng những vết thương trên người bọn kia với cô gái công sở xinh đẹp đang đứng
ở đây.
Kết thúc việc lấy khẩu cung, anh cảnh sát cho cô biết,
tình trạng thương tật của cô đủ điều kiện khởi tố, cô có thể tố cáo mấy tên kia
phạm tội hình sự và bảo cô tốt nhất hãy tìm một luật sư để tiến hành vụ kiện.
Lục Nhiễm rất ngại phiền phức, vừa định từ chối thì
anh cảnh sát đã đưa ra một loạt những nguy cơ của việc thả hổ về rừng, bỏ mặc
người xấu ngoài vòng pháp luật. Lục Nhiễm bật cười mở điện thoại, những luật sư
mà cô quen biết không quá năm vị, toàn là những luật sư giỏi chuyên về luật
thương mại, nhờ họ đến xử lý vụ án hình sự nhỏ thế này cũng không hợp lý chút
nào.
Cuối cùng, ánh mắt cô dừng lại ở cái tên Hướng Diễn.
Luật sư cô quen, nếu tính thân thiết một chút, cũng chỉ
có mỗi Hướng Diễn.
Biết người ta thích mình, mình không có ý gì mà lại đi
liên lạc với người ta thì có quá đáng không, nhưng thật lòng, cô luôn coi Hướng
Diễn là bạn.
Dưới sự thúc giục của anh cảnh sát, Lục Nhiễm gọi điện
cho Hướng Diên.
“Lục... Lục Nhiễm à?”. Hướng Diễn có vẻ không tin vào
tai mình.
“Em có chút việc muốn nhờ anh, anh đến đây chút được
không?”.
“Tất nhiên là được rồi”.
Lục Nhiễm nhanh chóng báo địa chỉ, chưa đầy mười phút
sau Hướng Diễn đã lái xe đến, chạy vào trong, nhìn thấy ngay cánh tay quấn băng
của Lục Nhiễm.
“Em sao thế này?”.
Hướng Diễn cau mày, giọng nói tỏ rõ sự lo lắng.
“Sự việc cũng đơn giản thôi”. Lục Nhiễm tường thuật
đơn giản vụ việc mà bỏ qua phần đánh nhau.
Nghe xong, Hướng Diễn hỏi thêm anh cảnh sát một số vấn
đề, Lục Nhiễm ngồi yên chờ đợi.
Một lát sau, Hướng Diễn cười bắt tay anh cảnh sát, rồi
quay nhìn đám người đang bị nhốt bên trong, mở miệng nói không thành tiếng:
“Cảm ơn nhé!”.
Sau đó, Hướng Diễn đi đến trước mặt Lục Nhiễm, vẻ mặt
chân tình, nói: “Em đừng lo, anh sẽ xử lý mọi việc, cánh tay còn đau không?”.
Lục Nhiễm lắc đầu.
“Vết thương có to không? Còn bị khâu nữa này, đau lắm
đúng không?”.
Một loạt câu hỏi khiến Lục Nhiễm ngớ người ra, hình
như lâu lắm rồi không ai hỏi cô như thế.
Khuôn mặt Hướng Diễn đầy vẻ quan tâm chăm sóc thật
lòng.
Trong lòng Lục Nhiễm trào dâng những cảm giác không
thể diễn tả thành lời, giọng nói vẫn bình thản: “Không sao đâu, rút chỉ là xong
ấy mà”.
“Thế này...”. Hướng Diễn bỗng chuyển đề tài: “Em ăn
cơm chưa?”.
Phản ứng không kịp, Lục Nhiễm thạt thà trả lời: “Em
chưa ăn...”.
“Anh cũng chưa ăn, chúng ta đi ăn nhé”.
Hướng Diễn bước nhanh về phía cửa xe, mở cửa, đôi mắt
dài hơi nhướng lên, rõ ràng là đợi Lục Nhiễm vào xe.
Ngây người ra giây lát, Lục Nhiễm như bừng tỉnh, cô từ
chối khéo: “Thôi anh ạ, trong em thế này cũng không muốn ra ngoài ăn, về nhà
nấu bát mỳ ăn cũng được”.
Ai ngờ Hướng Diễn suy nghĩ rồi nói theo cô: “Nấu mỳ
cũng được, có điều giờ tay trái em bất tiện thế kia, anh sẽ đưa em về rồi nấu
mỳ cho em”. Như nghĩ thêm ra điều gì, Hướng Diễn lại tươi cười: “Em thế này
sinh hoạt chắc rất bất tiện, ngoài việc tắm cho em, việc gì anh cũng có thể
giúp em, anh có thể nấu cơm, nấu thức ăn, lau nhà, rửa bát, giặt quần áo, những
việc cơ bản anh đều làm được hết... em có thể suy nghĩ mà tận dụng anh”.
Im lặng một lát. Lục Nhiễm mới khẽ cười, nhưng tỏ ý từ
chối dứt khoát: “Đừng đùa nữa, nếu tiện, anh đưa em về là được rồi”.
Chắc cũng dự đoán được là Lục Nhiễm sẽ từ chối, nên
Hướng Diễn cũng không biểu lộ sự thất vọng, đợi Lục Nhiễm ngồi vào xe rồi lái
xe về nhà cô.
Ngồi lên xe, nụ cười của Lục Nhiễm cũng dần dần tan
biến.
Dù muốn phủ nhận đi chăng nữa, cũng không thể nào
không nói rằng, cô đã bị cảm động vì những câu nói vừa rồi của Hướng Diễn.
Thích Hàn Mặc Ngôn, cô đã quá mệt mỏi rồi.
Cô đã không còn là một thiếu nữ có thể làm tất cả vì
tình yêu, có thích nữa, cũng sẽ bị mài mòn trong thất vọng.
Nhưng cô không thể chỉ vì tìm kiếm sự an ủi mà đồng ý
làm bạn gái người khác, dù đã thay đổi rất nhiều, nhưng tính cách yêu hận rõ
ràng từ trong máu của cô vẫn không dễ dàng thay đổi.
Khi sắp về đến nhà, bỗng chuông điện thoại reo.
Số gọi đến là của Hàn Mặc Ngôn.
Chuông điện thoại đổ dồn, đến khi Hướng Diễn quay lại
nhìn, cô mới ấn nút nghe: “A lô...”.
“Em sao rồi?”.
“Tôi không sao”.
“Em không ở nhà à”.
“Bu