
o nhiêu lần, lơ đãng ngồi xem.
Hàn Mặc Ngôn đã thay áo ngủ, từ phòng tắm bước ra,
nhìn thấy Lục Nhiễm nằm co ro trên sofa xem ti vi, cánh tay băng kín gạc đặt
trước bụng, trông rất tội nghiệp.
Thấy Hàn Mặc Ngôn bước vào, Lục Nhiễm ngước mắt lên,
chớp chớp rồi mới lên tiếng: “Tôi không buồn ngủ, tiếng ti vi có làm phiền anh không?”.
Hàn Mặc Ngôn ít khi giao tiếp với phụ nữ, Lục Nhiễm là
một trong những ngoại lệ hiếm hoi, tuy rằng dạo này gặp nhau cô thường miệng
lưỡi sắc bén mà lạnh lùng phản bác Hàn Mặc Ngôn, nhưng trước đây, đa phần Lục
Nhiễm luôn hiền hòa, không hề có mưu đồ hay ý muốn chiếm đoạt, bình yên như...
bây giờ. Đột nhiên, Hàn Mặc Ngôn hiếm khi dùng bộ não của mình nghĩ về một việc
khác ngoài công việc.
Anh hỏi Lục Nhiễm: “Cô thích tôi phải không?”.
Đầu óc của Lục Nhiễm cứng đờ.
Rõ ràng vừa rồi đang nói những chuyện nhạt nhẽo, tại
sao trong nháy mắt lại thành ra thế này.
Nhưng nhìn Hàn Mặc Ngôn không có vẻ gì là đang đùa,
hay nói cách khác, Hàn Mặc Ngôn chẳng lẽ lại biết đùa.
Tĩnh trí lại, Lục Nhiễm cười đau khổ, cô có nên cảm ơn
anh đã mở lời?
Hàn Mặc Ngôn im lặng, rõ ràng đang đợi câu trả lời của
cô.
Dòng suy nghĩ lướt nhanh trong đầu Lục Nhiễm, cô nhìn
Hàn Mặc Ngôn, đôi mắt đen kịt không lộ cảm xúc, không thể đoán biết được anh
hỏi cô thế là có ý gì, Lục Nhiễm do dự giây lát, không biết có nên trả lời.
Cô bật cười, trả lời: “Vâng”.
Có do dự cũng không lừa dối được bản thân, đã bao
nhiêu lần tự nói rằng phải rời xa người đàn ông này, trên thực tế... cô vẫn
nặng lòng.
Nghe thấy thế, Hàn Mặc Ngôn như đắn đo giây lát, rồi
hạ giọng nói: “Thế nếu tôi và em đến với nhau, em có thể quay lại làm việc
không?”.
Lục Nhiễm ngẩng phắt lên, nhìn chằm chằm vào Hàn Mặc
Ngôn, vẻ mặt không thể tin vào những gì mình vừa nghe, dần dần chuyển thành một
nụ cười khẩy: “Hàn Mặc Ngôn, anh cảm thấy việc này cũng có thể đem ra trao đổi
được sao?”.
“Tại sao không được?”. Hàn Mặc Ngôn tỉnh bơ đáp lời:
“Em không muốn làm bạn gái của tôi sao?”.
Lục Nhiễm tức nghẹn.
Cảm giác hoang đường hết sức trào dâng, cô nỗ lực bao
nhiêu năm nay, kết quả lại... lại đơn giản đến thế này sao?
Nếu không vì vết thương trên tay, cô thật muốn đánh
cho Hàn Mặc Ngôn một trận, để xem đầu óc của người đàn ông này có thiếu cái gì
không?
“Em không bằng lòng à?”.
Hàn Mặc Ngôn khoanh tay, một tay xoa chóp mũi như đang
suy tính.
“Hàn Mặc Ngôn, đây không phải vấn đề bằng lòng hay
không bằng lòng, mà là... nguyên nhân của việc anh đưa ra ý kiến này là vì anh
không muốn mất một trợ lý đã lăn lộn cộng tác ăn ý với anh ba năm chứ không
phải vì đối tượng là tôi”.
“Cũng đều là một mà, có gì khác biệt đâu?”.
Cảm giác đàn gẩy tai trâu khiến Lục Nhiễm hoàn toàn
bất lực.
Khi Hàn Mặc Ngôn tìm kiếm bạn gái, cô cũng từng nghĩ,
tại sao đối tượng không thể là mình, nhưng một ngày khi điều này trở thành hiện
thực, cô mới nhận ra rằng, con người không phải là một sinh vật hoàn toàn lý
trí, nguyên nhân của việc Hàn Mặc Ngôn đưa ra đề nghị này không phải vì anh yêu
cô, mà chỉ vì anh không muốn bỏ phí năng lực làm việc của cô.
Đúng vào thời khắc cô đã lựa chọn buông tay, lời mời
hẹn hò này rõ ràng... đã không đáp ứng nổi cô.
Con người là một sinh vật tham lam vô bờ bến, có lẽ
trước kia cô chỉ cần đứng bên cạnh Hàn Mặc Ngôn đã là quá đủ, nhưng hiện tại,
nếu chỉ dựa vào điều này...
Cô không thể để bản thân mình tiếp nhận.
Cho dù người đó là Hàn Mặc Ngôn.
Thở dài đánh thượt, Lục Nhiễm nhếch môi: “Lúc khác đi,
tôi đi ngủ đây”.
Vừa đứng dậy, cô nghe tiếng Hàn Mặc Ngôn vang lên:
“Hai hôm trước tôi có gặp bố em”.
Lục Nhiễm hơi sững lại, rồi cười đáp: “Cũng lâu lắm
rồi tôi chưa gặp ông ấy, nếu lần sau có gặp, anh giúp tôi chuyển lời hỏi thăm”.
Lời nói cực kỳ trái khoáy, nhưng Lục Nhiễm lại nói ra
hết sức tự nhiên.
Giơ điều khiển tắt ti vi, Lục Nhiễm ôm cánh tay bị
thương lên gác, cô đi không nhanh, Hàn Mặc Ngôn không nói gì thêm, cô cũng
không nhìn xuống dưới để xem Hàn Mặc Ngôn có phản ứng gì.
Sáu rưỡi sáng, điện thoại đổ chuông báo thức, Lục
Nhiễm vừa trở mình đã thấy tay đau buốt.
Cô nhớ ra là cánh tay mình đang bị thương, trời mới mờ
mờ sáng, ánh sáng u ám từ ngoài cửa sổ chiếu vào khiến gian phòng cũng trở nên
ảm đạm, tất cả những điều vừa xảy ra hôm qua cứ như một giấc mộng, cứ như không
phải là sự thật.
Khi Lục Nhiễm xuống tầng dưới Hàn Mặc Ngôn đã dậy,
trong phòng khách thơm nức mùi café.
Đứng quay lưng về phía cô, Hàn Mặc Ngôn đang pha café
bằng máy, anh đã khoác thêm một chiếc áo khoác, thân người thẳng đứng.
“Cái đó...”.
Nghe tiếng, Hàn Mặc Ngôn quay lại, tay bưng cốc café
gật đầu với Lục Nhiễm: “Chào”.
Khung cảnh bình dị phần nào xua tan cảm giác thắc thỏm
của Lục Nhiễm.
Anh lấy bánh mỳ nướng ra khỏi lò, đặt lên đĩa, đặt
thêm cả cốc café nóng rồi đưa đến trước mặt Lục Nhiễm.
Dùng tay phải ăn sáng, một bữa sáng yên bình.
Vì tối hôm qua đã ghi tên, sáng nay quay lại Lục Nhiễm
được bác sĩ gây tê và khâu luôn, hiệu quả của thuốc tê rất tốt, Lục Nhiễm chỉ
cảm thấy hơi nhột nhột,