
gười ăn cắp hồ sơ dự thầu, Lục Nhiễm
phát hiện ra nhưng cô và Hàn Mặc Ngôn coi như không biết gì, làm giả một bộ hồ
sơ dự thầu để người ta lấy đi, trong lúc Bùi Hàm dương dương tự đắc bỏ giá
thấp, giáng cho đối phương một đòn chí mạng.
Cô vẫn còn nhớ vẻ mặt Bùi Hàm lúc đó, biến dạng một
cách đáng sợ.
May mà hai người không cùng một thành phố, nước giếng
không phạm nước sông. Nhưng thật không ngờ họ lại gặp nhau như thế này.
Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Trái
tim Lục Nhiễm nhói đau, cô cắn môi tự nói với mình, vì sự trở về của Trang Tĩnh
mà ra nông nỗi này sao?
“Lâm Tĩnh, chúng ta đi thôi”.
Vùng vẫy khỏi bàn tay Lục Nhiễm, Lâm Tĩnh vẫn không
cam tâm: “Lục Nhiễm, tại sao lại bắt tớ đi? Cô ta bắt cá hai tay! Cô ta dựa vào
cái gì…”.
Lục Nhiễm đành phải nghiêm giọng: “Đi thôi”.
Cô định lôi Lâm Tĩnh ra khỏi cửa, Bùi Hàm đã đứng dậy,
giữ lấy nắm đấm cửa, ngăn Lục Nhiễm lại, nở một nụ cười chẳng tốt đẹp gì: “Sao
lại đi ngay thế?
Cô Lục, chẳng gì chúng ta cũng là chỗ quen biết cũ,
chi bằng cứ ở lại đây uống vài ly hàn huyên đã?”
Mí mắt hơi giật giật, Lục Nhiễm rất muốn nói giữa
chúng ta chẳng có gì để hàn huyên, cùng lắm chỉ là thù cũ hận mới mà thôi.
Nhưng tình thế trước mắt mà nói ra điều này thì chẳng
khác nào tự chuốc tội vào thân, đây đâu phải lúc để trổ tài ăn nói.
Nghĩ vậy, Lục Nhiễm nở một nụ cười áy náy, cố gắng làm
ra vẻ hiền lành nhã nhặn nhất có thể, giọng điệu thật chân thành: “Anh Bùi,
thật là ngại quá, tôi đang vội về công ty có chút việc, chi bằng để lần khác
chúng ta uống với nhau vậy”.
Nghe cũng có vẻ bất đắc dĩ như phải thoái thác một
người bạn cũ.
Bùi Hàm vẫn đứng ngay ở cửa, không hề có ý tránh ra,
ánh mắt thoáng chút hung tợn: “Cô Lục, cô làm thế là không nể mặt tôi rồi,
chẳng mấy khi tôi mới đến đây, cô đã không làm tròn chức phận chủ nhà lại còn
dứt khoát từ chối lời mời của tôi như thế, tôi thật sự khó chịu đấy”. Quay
người chặn ngang ở cửa: “Vì thế, nếu cô không muốn ở lại thì cũng phải ở lại
cho tôi”.
Nếu lúc nãy còn hồ nghi, thì giờ đây ý thù địch của
Bùi Hàm đã hiển hiện rõ ràng.
Lục Nhiễm quay sang nhìn Lâm Tĩnh, Lâm Tĩnh cũng đã
hết hồ đồ.
Lục Nhiễm thầm suy tính, vết thương ở tay vẫn chưa
khỏi hẳn, lúc này mà động thủ sẽ ảnh hưởng đến vết thương, trầm ngâm một lát,
Lục Nhiễm nghĩ chẳng gì thì đây cũng là địa bàn của mình, đối phương dù có thế
nào chắc cũng không dám quá hỗn xược.
Nghĩ thế, Lục Nhiễm cười đáp: “Anh Bùi thành tâm thành
ý như thế mà tôi cứ cố từ chối thì thật bất kính, chỉ là, anh có thể để bạn tôi
về trước được không?”.
Bùi Hàm suy nghĩ một lát, rồi lắc đầu xin lỗi: “Thế
sao được, cô Lục, muộn thế này rồi, bạn cô thân gái một mình về nhà không an
toàn, chi bằng chúng ta cứ ở đây, rồi tôi sẽ đưa hai cô về”.
Miệng cười đồng ý, nhưng trong lòng Lục Nhiễm chỉ muốn
băm vằm Bùi Hàm ra làm trăm mảnh.
Không an toàn?
Ở lại đây mới càng không an toàn!
Thấy Lục Nhiễm kéo theo Lâm Tĩnh lo lắng ngồi xuống,
Bùi Hàm mới rời khỏi cửa, ngồi vào vị trí cũ, rồi nói với những người khác:
“Đây là cô Lục Nhiễm, một trợ lý đầu ngành đấy, không biết có bao nhiêu công ty
muốn kéo cô ấy về đấy. Còn đây là Trương tổng và Vệ tổng…”.
Hai người đàn ông còn lại làm ra vẻ ngưỡng mộ đại danh
từ lâu, nhưng thái độ coi thường ra mặt.
Đúng vào lúc đó, điện thoại của Lục Nhiễm rung lên.
Cô vội ấn nút nghe rồi rút điện thoại ra, đầu dây bên
kia là giọng nói đều đều của Hàn Mặc Ngôn: “Em quên túi ở công ty”.
Không kịp so đo những khó chịu trong lòng, Lục Nhiễm
vội vàng: “Hàn Mặc Ngôn, tôi gặp Bùi Hàm ở quán bar rồi…”.
Ngay vào lúc Lục Nhiễm nhận điện thoại, sắc mặt Bùi
Hàm đã thay đổi, giờ nghe Lục Nhiễm nói vậy liền đưa tay giằng lấy điện thoại
của Lục Nhiễm, không để cho cô nói đến câu thứ hai đã tắt nguồn, cười nói: “Lúc
này mà nghe điện thoại, cô Lục đây thật không biết tôn trọng người khác”.
Lục Nhiễm nhìn chiếc điện thoại vừa mua của mình, hơi
xót của, cô nghĩ, Hàn Mặc Ngôn, lần này em cho anh một cơ hội anh hùng cứu mỹ
nhân.
Bỏ điện thoại xuông, rót cho Lục Nhiễm đầy một cốc
rượu trắng, Bùi Hàm đưa cho cô: “Nào, chúng ta quên hết những chuyện không vui
đi. Cô Lục, chúng ta cạn chén vì lần gặp này”.
Chưa uống mà đã thấy hơi rượu xộc lên.
Cô cầm cốc rượu, chần chừ chưa chịu uống ngay.
Hai người đàn ông kia vẫn ôm gái đẹp trong lòng, vừa
cười vừa gật đầu, rõ ràng là đang chờ xem kịch hay.
“Nếu tôi không muốn uống thì sao?”.
Vẻ mặt Bùi Hàm đã lộ vẻ ngang ngược, giọng nói cũng
không còn vẻ giả tạo vừa rồi: “Nếu thế thì cô Lục cũng đừng trách tôi không
khách khí”.
Mấy năm nay dù chưa học được cách quan sát sắc mặt,
chắc cũng phải học được cách nhìn tình thế.
Lục Nhiễm cũng không ngốc đến nỗi lấy trứng chọi đá,
đến lần thứ hai Bùi Hàm dùng ngữ điệu uy hiếp dọa nạt như thế, cô lắc lắc chiếc
ly thủy tinh trong suốt trên tay, khó khăn nhả ra từng chữ: “Được, tôi uống, có
điều, có phải tôi uống xong thì anh sẽ cho chúng tôi đi”.
Bùi Hàm cười nham hiểm: “Đúng, uống xong tôi sẽ để cô
đi”.
Trong lòng Lục Nhiễm cười gằn