
iễm vẫn nặng trịch, cô không muốn nói nhiều,
chỉ ngắn gọn một câu: “Không may ấy mà”, rồi lại tiếp tục truy hỏi, “Sao anh
lại đánh hắn ta thế?”
Im lặng vài giây, Hàn Mặc Ngôn không trả lời mà hỏi
lại: “Uống nhiều lắm đúng không?”.
Hơi rượu nồng nặc không thể che giấu, Lục Nhiễm khẽ
lắc đầu cho tỉnh: “Hai cốc”.
“Tại sao không từ chối?”.
Lục Nhiễm cười khẩy, đáp: “Từ chối được đã tốt, lần trước
chúng ta đã đắc tội người ta không ít”.
Nói xong, đầu óc lại mơ màng, Lục Nhiễm cố đi về phía
cửa xe.
Phía sau lưng vang lên một giọng nói thấp trầm, tan
theo trong gió, như là không thể biện bạch: “Anh chỉ… thấy hắn ngứa mắt”.
Bơm xong xăng, họ lại đi tiếp, được một đoạn, Hàn Mặc
Ngôn dừng lại ở một hiệu thuốc mở cửa hai mươi tư giờ.
Lục Nhiễm đã đổ gục bên ghế phụ, như đang ngủ say, Hàn
Mặc Ngôn hơi chau mày, nhưng vẫn xuống xe mua thuốc rã rượu và thuốc đau dạ
dày, cho đến khi về đến biệt thự nhà họ Lục, Lục Nhiễm vẫn chưa tỉnh.
Vấn đề là phải gọi được Lục Nhiễm dậy. Tay chống trán,
Hàn Mặc Ngôn khẽ gọi thử vài lần, Lục Nhiễm đều không có phản ứng gì.
Hàn Mặc Ngôn gọi to hơn, cũng chỉ nghe Lục Nhiễm ậm ừ.
Cứ tưởng là Lục Nhiễm tỉnh rồi, không ngờ đợi mãi, Lục
Nhiễm vẫn ậm ừ, lắng nghe mãi mà không hiểu cô đang nói gì.
Đã quá muộn, Hàn Mặc Ngôn đưa tay lay lay Lục Nhiễm.
Cuối cùng, Lục Nhiễm cũng mở to đôi mắt mơ màng, chớp
chớp vài cái, rồi cười với Hàn Mặc Ngôn đầy vẻ cuốn hút: “Mấy giờ rồi?”.
Hàn Mặc Ngôn không phát hiện ra điều gì bất thường,
xem đồng hồ: “Mười một giờ rưỡi rồi”.
Không ngờ, chưa nói hết câu, nhân lúc Hàn Mặc Ngôn giơ
tay xem đồng hồ, một cánh tay đưa ra, chạm vào má anh.
Hàn Mặc Ngôn giật mình.
Những ngón tay từ gò má trượt xuống cằm Hàn Mặc Ngôn,
tiếng cười xen lẫn hơi rượu ngay bên tai anh, không biết từ lúc nào Lục Nhiễm
đã ngồi xích lại, gần đến nỗi Hàn Mặc Ngôn vừa nhìn lên đã thấy nụ cười tươi
tắn của Lục Nhiễm, khác hẳn với vẻ công thức hóa ngày thường, vẻ thoải mái xen
lẫn chút tùy ý, chút bất cần.
Làn môi bị rượu nhuộm đến đỏ hồng bóng mượt, hé mở,
gọng trêu đùa: “Cười đi, cười một cái em xem nào”.
Lúc này, Hàn Mặc Ngôn có thể chắc chắn trăm phần trăm
Lục Nhiễm say mất rồi. Lấy tay Lục Nhiễm khỏi cằm mình,
Hàn Mặc Ngôn lấy túi thuốc mua lúc nãy, đổ thuốc ra
đưa cho Lục Nhiễm: “Em say rồi, mau uống đi”.
Nhìn những viên thuốc trong lòng bàn tay Hàn Mặc Ngôn
một lúc lâu, Lục Nhiễm mới lắc đầu, dứt khoát nói: “Không uống”. Nói xong, vênh
cằm nhướn mày cười: “Anh cười với em một cái, em sẽ suy nghĩ”.
Chắc đã quen với một Lục Nhiễm già dặn lạnh lùng, nên
một Lục Nhiễm thế này khiến Hàn Mặc Ngôn cảm thấy thật lạ lùng.
Lục Nhiễm say khướt đâu còn cảm nhận được gì, cô vênh
mặt nheo mắt: “Bảo anh cười một cái mà khó thế cơ à? Em muốn nhìn anh cười từ
lâu lắm rồi”.
Hàn Mặc Ngôn vẫn không có phản ứng gì.
Thấy thế, Lục Nhiễm láy tay xoa mũi, khẽ liếm môi,
nhướn mắt, hơi rượu khiến giọng nói có phần không rõ ràng: “Không cười cũng
được, thế thì thơm em một cái”.
Thật là dở khóc dở cười.
Cố đẩy Lục Nhiễm ra xa, giọng Hàn Mặc Ngôn đã có vẻ
bất lực: “Xuống xe đi”. Nói xong, định đẩy cửa xe.
Trong một giây tiếp theo, Hàn Mặc Ngôn bị cô gái đang
say khướt nắm lấy cà vạt kéo lại, nhân lúc Hàn Mặc Ngôn không đề phòng, cô hôn
vào môi anh.
Người say rượu không hề có lý trí, chỉ còn lại bản
năng.
Trong không gian nhỏ hẹp của chiếc ghế ô tô, đầu lưỡi
Lục Nhiễm như con rắn nhỏ len lỏi vào hai môi Hàn Mặc Ngôn, cuồng nhiệt đốt tan
băng giá, không khí cũng ấm áp dần.
Ánh đèn trước xe nhấp nháy khi mờ khi tỏ, trong xe vẫn
tối om như mực.
Lúc đó có thật là thần trí không còn tỉnh táo hay
không, Lục Nhiễm cũng không còn nhớ.
Cô chỉ ghi nhớ một điều, cuối cùng chính cô rút lui,
chứ không phải Hàn Mặc Ngôn đẩy cô ra.
Chỉ một điểm này cũng đủ khiến tâm trạng Lục Nhiễm tốt
lên, thậm chí cô không còn oán hận Bùi Hàm, có điều, cô cũng chẳng mong gì gặp
lại hắn ta thêm lần nữa.
Cô cất kỹ những tấm ảnh Hướng Diễn gửi cho mình, không
giở ra thêm lần nào nữa.
Cho dù đã từng yêu thì cũng có làm sao?
Cô không tin có những tình cảm mà cả đời này không thể
nào quên, huống hồ người đó đã không còn xuất hiện trong cuộc sống của Hàn Mặc
Ngôn.
Ngày tháng cứ thế trôi qua.
Quyển lịch bàn trên bàn làm việc của Lục Nhiễm cứ lật
hết ngày này qua ngày khác, giật mình nhìn lại, đã vào giữa thu.
Trước tòa nhà cô làm việc có trồng một hàng ngô đồng
Pháp, cùng với gió thu ùa về, những chiếc lá ngô đồng to bằng bàn tay tung bay
trong gió, kết thành thảm lá vàng rực dưới chân mang thêm hơi ấm cho mùa thu
đầy gió.
Cô lấy điện thoại ra xem lịch, ngày bốn tháng mười một
có ghi chú nhỏ.
Sinh nhật của Hàn Mặc Ngôn.
Hàn Mặc Ngôn rất ít khi tổ chức sinh nhật, trong công
ty chẳng mấy ai biết đến ngày sinh của anh, Lục Nhiễm cũng chỉ một lần tình cờ
xem được trong chứng minh thư.
Thấy Hàn Mặc Ngôn không có ý định tổ chức, cô cũng
không chủ động nhắc đến.
Nhưng, trước đây trong vai trò của một cấp dưới thì
không mấy thích hợp, nay đã là bạn gái… thì cũng nên tặn