
ũng che được đôi mắt lạnh lùng băng giá.
Ngước mắt nhìn Lục Nhiễm, không biết có phải tác dụng
tâm lý hay vì nguyên nhân gì khác, giọng nói đều đều của Hàn Mặc Ngôn cũng trở
nên mềm mại hơn: “Chắc khoảng mười lăm phút nữa, chờ anh tí”.
Lục Nhiễm gật đầu: “Tối nay anh có việc gì không?”.
“Sao thế?”.
Lục Nhiễm đưa ngón tay lên miệng, cười đáp: “Có chút
việc”.
Hàn Mặc Ngôn gật đầu tuy không hiểu có chuyện gì.
Vừa ngồi vào xe, Lục Nhiễm vẫn chưa kịp nói gì thì Hàn
Mặc Ngôn có điện thoại.
Ngắt điện thoại, Hàn Mặc Ngôn có vẻ hơi áy náy: “Anh
phải về nhà ký nhận một thứ”.
Đúng là điều Lục Nhiễm đang mong đợi, cô cười tươi như
hoa: “Vâng”.
Xe chuyển phát nhanh đỗ ngoài khu biệt thự của Hàn Mặc
Ngôn, anh nhân viên lấy từ trên xe xuống một cái hộp nhỏ.
Cầm lấy chiếc hộp, Hàn Mặc Ngôn nói: “Anh đưa em về
nhé”.
Lục Nhiễm lắc đầu, mỉm cười: “Em mượn bếp nhà anh một
lát được không?”.
Hàn Mặc Ngôn ngẩn người giây lát, rồi gật đầu đồng ý.
Lấy sườn và củ từ đã chuẩn bị sẵn ra, Lục Nhiễm xắn
tay áo, bắt đầu làm việc.
Bếp của Hàn Mặc Ngôn hiếm khi nổi lửa nên vẫn mới
tinh, may mà, bát đũa xoong nồi đều đủ cả.
Ngay từ đầu, Hàn Mặc Ngôn đã rất ngạc nhiên khi thấy
Lục Nhiễm vào bếp, nhưng khi nhìn thấy vẻ thuần thục của cô thì vẻ kinh ngạc lộ
hẳn ra ngoài…
Hình ảnh Lục Nhiễm mà Hàn Mặc Ngôn vẫn biết thật chẳng
có điểm nào liên quan đến bếp núc.
Lục Nhiễm thấy vậy, khuôn mặt đầy vẻ tự đắc khoái trá:
“Sao hả? Rất kinh ngạc đúng không?”.
Hàn Mặc Ngôn trầm ngâm giây lát, rồi gật đầu.
Hơi vênh cằm lên, khuôn mặt càng lộ vẻ tự mãn: “Anh
còn không biết nhiều thứ. Nhưng không sao, đằng nào thì sau này anh cũng biết
thôi. Hàn Mặc Ngôn, chúc mừng sinh nhật!”.
Tự nhiên, Hàn Mặc Ngôn nhớ đến một câu nói.
Nếu một người chịu rửa tay nấu cho bạn một bát canh
ngon, chắc chắn người đó rất yêu bạn.
Trầm ngâm giây lát, Hàn Mặc Ngôn cũng xắn tay áo, giọng
đều đều: “Thực ra anh cũng biết làm”.
Lục Nhiễm chưa từng nghĩ là Hàn Mặc Ngôn sẽ vào bếp.
Đồ ăn trong tủ lạnh không còn nhiều, cà chua, trứng
gà, thịt nguội và bắp cải, không biết Hàn Mặc Ngôn tìm đâu ra một chiếc tạp dề
hình ô vuông trắng xanh, nhanh chóng thái cà chua, thịt nguội và bắp cải, rồi
bắc nồi lên bếp.
Động tác của Hàn Mặc Ngôn rất nhanh, tư thế thái rau
cũng chăm chú y như khi làm việc.
Khi tập trung, những đường nét hoàn hảo trên khuôn mặt
Hàn Mặc Ngôn có một phong thái rất đặc biệt. Rau xào rất nhanh, chẳng bao lâu,
Hàn Mặc Ngôn đã bưng ra hai đĩa.
Trứng sốt cà chua, bắp cải xào thịt nguội, cộng thêm
món sườn hầm củ từ Lục Nhiễm đã làm xong, cũng đủ một mâm cơm.
Lần đầu tiên ăn cơm ở nhà Hàn Mặc Ngôn, Lục Nhiễm
không giấu nổi sự thích thú, cả căn phòng giá lạnh cũng thêm phần ấm cúng.
Cả Hàn Mặc Ngôn và Lục Nhiễm đều không phải người
nhiều lời, bên bàn ăn chỉ còn tiếng bát đũa va vào nhau lách cách.
Tuy không phải thứ gì thật ngon, nhưng hương vị ngọt
ngào của hai đĩa thức ăn cứ miên man trong miệng Lục Nhiễm.
Không bao lâu, Lục Nhiễm đã ăn sạch mọi thứ.
Đặt đũa xuống, Lục Nhiễm nghe thấy giọng nói của Hàn
Mặc Ngôn: “Em đói lắm à?”.
Lục Nhiễm đang uống canh nghe thế suýt sặc, ho hắng
vài tiếng rồi chuyển đề tài: “Sao anh biết nấu cơm?”.
“Hồi đại học sống một mình”.
Không nhiều lời, Hàn Mặc Ngôn chỉ nói mỗi một câu.
Không khí quá tuyệt vời, Lục Nhiễm cũng không muốn
nghĩ nhiều.
Hộp đồ chuyển phát nhanh Hàn Mặc Ngôn vừa nhận vẫn
đang ở trên bàn, đứng ở chỗ Lục Nhiễm có thể nhìn thấy hàng chữ in trên hộp:
Người gửi: Hàn Sâm.
Hình như Hàn Mặc Ngôn cũng nhớ ra cái bọc này, không
chần chừ xé toang ra, bên trong là một số giấy tờ, Hàn Mặc Ngôn liếc mắt qua
một chút rồi đặt trả về chỗ cũ.
Lục Nhiễm có chút hiếu kỳ.
“Chỉ là giấy tờ sang nhượng quyền sử dụng đất”. Hàn
Mặc Ngôn khẽ nhếch môi vẫn không cười và bổ sung thêm: “Qùa sinh nhật”.
Nếu là một người bình thường, món quà này sẽ khiến con
trai không thể cảm động hơn, nhưng đối với Hàn Mặc Ngôn mà nói… quan hệ bố con
thế này cũng thật khiến người khác chạnh lòng.
Cô làm việc cho Hàn Mặc Ngôn ba năm, nhưng chưa một
lần gặp bố anh, chủ tịch hội đồng quản trị trên danh nghĩa của cô.
Đem ra so sánh, ít nhất cô còn có Lục Tề luôn quan tâm
chăm sóc,
Hàn Mặc Ngôn luôn sống một mình.
Định mở lời, nhưng Lục Nhiễm cũng không biết làm thế
nào để an ủi Hàn Mặc Ngôn.
Hàn Mặc Ngôn đã đứng dậy, cầm lấy áo khoác, nhìn đồng
hồ treo tường nói: “Cũng không còn sớm, anh đưa em về”.
Không một chút tổn thương hay buồn bã.
Lục Nhiễm bỗng cảm thấy vừa rồi mình thật buồn cười,
Hàn Mặc Ngôn đâu cần cô an ủi, người đàn ông trước mặt cô quá mạnh mẽ và lạnh
lùng, ba năm nay cô chưa từng thấy anh thất thần, bi thương hay buồn bã.
Nhưng, con người ai chẳng có lúc mất mát buồn bã bi
thương?
Hay là… không ai có thể khiến Hàn Mặc Ngôn trở nên như
vậy?
Cô dựa vào cửa kính xe bình tĩnh nhìn ánh sáng bên
ngoài, gió đêm man mác.
Ánh mắt Lục Nhiễm xa xăm, không biết đang nghĩ gì.
Lúc đèn đỏ, Hàn Mặc Ngôn đột nhiên lên tiếng: “Ngăn
hộc trước mặt em có ảnh lần trước đấy”.
Lục N