
g quà.
Lục Nhiễm không hề có khái niệm gì về lĩnh vực này,
suy nghĩ mãi, cuối cùng cô quyết định gọi điện cho Lâm Tĩnh. Cô bạn còn đang áy
náy về sự việc Bùi Hàm lần trước, nghe Lục Nhiễm hỏi thế, tức tốc lên mạng tra
ra một loạt những thông tin liên quan đến “sinh nhật người yêu nên tặng cái gì”
gửi cho Lục Nhiễm.
Nhận được một loạt những đáp án rối tinh rối mù ấy,
Lục Nhiễm cười mà như mếu, nói với Lâm Tĩnh: “Theo cậu, bữa tối với nến,
chocolate và champagne liệu có thích hợp với Hàn Mặc Ngôn không? Cậu nghĩ ra
cái gì hiện thực hơn một chút đi?”.
Lâm Tĩnh ngớ ra, rồi trả lời: “Từ từ, để tớ nghĩ đã…,
thực ra vấn đề không phải ở chỗ tặng cái gì, mà quan trọng nhất vẫn là tấm
lòng, có tấm lòng thì tặng gì mà chẳng được”.
“Tấm lòng?”
Biết lấy gì để bày tỏ tấm lòng?
Cô đem câu hỏi ấy về nhà, bị mẹ cốc cho một cái vào
đầu.
“Dốt! Làm thế nào để bày tỏ tấm lòng? Chính là tự tay
làm một điều gì đó? Chắc cũng sắp sinh nhật Hàn Mặc Ngôn rồi phải không?”.
Lục Nhiễm gật đầu.
“Được rồi, mẹ sẽ dạy con!”.
Người phụ nữ trang phục xa xỉ cầu kỳ chọn mãi từ trong
đống quần áo của mình ra một cái tạp dề vải hoa, thử đi thử lại trước gương,
quay lại cười duyên với Lục Nhiễm: “Thế nào hả con? Đã ra dáng một bà chủ gia
đình chưa?”.
Không nhẫn tâm làm trái sự mong đợi của mẹ, bỏ qua
khuôn mặt trang điểm cầu kỳ, bỏ qua thân hình chuẩn như người mẫu bởi chế độ
làm đẹp ngặt nghèo của mẹ, Lục Nhiễm nói: “Vâng, giống ạ”.
Nghe thấy thế, mẹ vui vẻ kéo Lục Nhiễm vào bếp, vẫn
đôi bàn tay nhanh nhẹn thành thạo như khi trang điểm, mẹ chuẩn bị dụng cụ, nước
sôi, sau đó lấy từ trong tủ lạnh ra củ từ và sườn lợn.
Củ từ rửa sạch, gọt vỏ, cắt miếng, hấp chín rồi lấy
ra. Sườn rửa sạch cho vào nồi, bắc lên bếp, thêm hành, gừng muối, rượu vừa đủ,
rồi cho nước vào, sau khi nước sôi thì cho củ từ vào. Mẹ làm những việc ấy hết
sức nhàn hạ, chỉ một tiếng sau, đã thấy mùi thơm thoang thoảng của sườn và củ
từ bay ra.
Lục Nhiễm nhìn thấy trong nồi củ từ tròn bóng, sườn
nhừ tơi, mềm sụn, điểm xuyết hành gừng trông rất hấp dẫn.
“Mẹ ơi, sao mẹ cũng biết làm những việc này?”.
Mệ cô cúi xuống, vui vẻ gắp một miếng sườn cho vào
miệng cười híp cả mắt: “Con tưởng là mẹ con chỉ biết mỗi đi du lịch, làm đẹp,
dạo phố và mua đồ hay sao? Lúc trước, một tay mẹ thuần phục bố con, bố con còn
tưởng là lấy được vợ hiền mẹ đảm về nhà… nhưng mà đã lấy về rồi, có hối hận thì
đã muộn”.
Lục Nhiễm không biết nói gì, nhưng trong lòng cô đang
rất ngưỡng mộ… tuy rằng bố mẹ đều bận, thường xuyên vắng nhà, nhưng tình cảm
vẫn rất mặn nồng.
Đến khi nào, cô và Hàn Mặc Ngôn mới được như vậy. Vừa
nghĩ, Lục Nhiễm vừa tự tay vào bếp làm theo những gì mẹ vừa hướng dẫn.
Tự mình làm mới biết, những việc nhìn bề ngoài tưởng
chừng rất đơn giản cũng chẳng dễ dàng gì, cho bao nhiêu hành gừng muối, khi nào
thì cho củ từ, khi nào thì cho sườn, canh có bọt thì phải làm thế nào, tất cả
đều phải học từng tí một… Quả thực là Lục Nhiễm không có chút năng khiếu nào về
việc này, cô làm hai lần đều thảm bại, nếu không vì ninh lâu quá củ từ nát bét
thì cũng ra chưa đủ thời gian, chẳng ra vị gì…
Nhưng bản tính Lục Nhiễm không biết cam chịu thất bại,
một lần không được thì hai lần, ba lần…
Chỉ đến khi trong nhà hết sạch củ từ, Lục Nhiễm cũng
coi như là mò mẫm được những bước đầu tiên.
Vươn vai một cái, Lục Nhiễm thêm háo hức chờ đợi sinh
nhật của Hàn Mặc Ngôn… Không biết đến lúc đó, Hàn Mặc Ngôn sẽ có phản ứng như
thế nào?
Hôm đó, vẫn theo lệ thường, cô đến công ty làm việc.
Làm nhân viên của Hàn Mặc Ngôn thì chỉ có làm việc và
làm việc, một kẻ cuồng công việc sao có thể để cho người khác nghỉ ngơi.
Bận đến tối tăm mặt mũi, Lục Nhiễm còn nhận được điện
thoại của Đỗ Hàn.
Sự kiên trì của cô gái này cũng khiến Lục Nhiễm dở
khóc dở cười. Ban đầu, đầu dây bên kia Đỗ Hàn oán thán rằng mãi mới có được số
điện thoại của Lục Nhiễm, sau đó nhiệt tình nhắc lại đề nghị trước đây của mình
và còn bổ sung thêm là mình đã thay đổi bản kế hoạch rất nhiều, chắc chắn có
tính khả thi hơn.
Cô đã quay lại làm cho Hàn Mặc Ngôn, đương nhiên không
còn thời gian hợp tác với Đỗ Hàn.
Nhưng vì Đỗ Hàn quá nhiệt tình, Lục Nhiễm không dám từ
chối ngay, sau một hồi suy nghĩ, cô nhớ ra trong một lần ăn cơm Lục Tề có nhắc
đến việc muốn mở rộng sang mảng văn hóa nghệ thuật mà chưa tìm được người thích
hợp, hay là… hè hè…
Cô tế nhị nói với Đỗ Hàn rằng hiện giờ mình không tham
gia được, nhưng cô sẽ tìm cho Đỗ Hàn một người hợp tác.
Sáu giờ tối, toàn bộ nhân viên lần lượt xuống quẹt thẻ
ra về.
Lục Nhiễm gõ cửa phòng làm việc của Hàn Mặc Ngôn, Hàn
Mặc Ngôn ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu thẳm giấu sau cặp kính… Chắc vì làm việc
quá sức dài ngày mà thị lực bị giảm sút đáng kể nên tuần trước Lục Nhiễm đã đi
chọn mua cho Hàn Mặc Ngôn một cặp kính gọng đen.
Đã quen với Hàn Mặc Ngôn trước đây, nên ban đầu Lục
Nhiễm cũng có chút không quen, có điều, Lục Nhiễm cũng phải thừa nhận là, cặp
mắt kính cô lựa cho Hàn Mặc Ngôn khiến cả con người anh trở nên hiền hòa hơn,
ít nhất c