Polly po-cket
Em Đừng Mong Chúng Ta Là Người Dưng

Em Đừng Mong Chúng Ta Là Người Dưng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323101

Bình chọn: 9.00/10/310 lượt.

hỏi:

"Hôm qua em không ngủ được à?".

"Không ạ". Lục Nhiễm cười trả lời.

"Nếu mệt, em không cần đến đây cùng anh

đâu".

Nghỉ Tết, trong công ty còn mỗi anh bảo vệ. Hàn Sâm

chỉ tới ăn cùng bữa cơm tất niên rồi không thấy xuất hiện nữa. Đối với Hàn Mặc

Ngôn, ngày nghỉ chẳng hề có ý nghĩa gì. Ngày nào không muốn làm việc, ngày đó

sẽ là ngày nghỉ. Có điều, sau cú sốc sáu năm về trước, anh chỉ biết lấy công

việc làm tê liệt cuộc sống của mình, bây giờ thói quen ấy đã ăn sâu bén rễ,

không thể thay đổi.

Bởi vì nếu không làm việc thì anh không biết mình sẽ

làm gì.

Anh cũng không biết mình có còn yêu Trang Tĩnh nữa hay

không, anh không thể bình tĩnh đối diện Trang Tĩnh chỉ vì nhìn thấy người phụ

nữ ấy, anh lại nhớ đến quá khứ ngu ngốc của mình.

Tình yêu phải sâu nặng thế nào mới có thể triền miên

đau khổ hết ngày này qua ngày khác.

Ít nhất anh đã không làm được.

Anh không thể coi Trang Tĩnh như một cố nhân bình

thường, nhưng cũng không thể coi cô là người thân yêu nhất.

Lục Nhiễm cầm cốc café của mình, đứng dựa vào khung

cửa, cười nhẹ: "Không sao đâu, đằng nào thì em cũng rảnh rỗi, có việc gì

cần em làm không?".

Cô cố mỉm cười ra vẻ không sao.

Giây phút ấy, Hàn Mặc Ngôn bỗng nhớ lại lần đầu tiên

gặp Lục Nhiễm, cô nói: "Tôi là Lục Nhiễm, trợ lý mới đến, mong anh chỉ

giáo", mặc dù đã cố tỏ ra rất chân thành, nhưng không khó để nhận ra cô có

chút bất cần.

Thực ra lúc đó, anh đã cố tình làm khó Lục Nhiễm.

Gia đình đầy đủ, cuộc sống thuận lợi, học lực tương

đối, cũng chưa từng gặp phải bất cứ trắc trở nào trong cuộc sống nên cô gái ấy

không hề sợ sệt mà tràn đầy tự tin đến mức không cần để ý tới xung quanh.

Mấy năm nay, không chỉ mình anh thay đổi.

Hình như còn có một người nữa cũng đang cùng anh thay

đổi, chỉ là để thích ứng với anh.

Đẩy tập tài liệu cho Lục Nhiễm, Hàn Mặc Ngôn lại cúi

xuống nhấp một ngụm café, hơi nóng bốc lên từ cốc café bám vào mặt kính, che mờ

mọi vật, cũng che đi ánh mắt u ám của anh.

"Cô ghét tôi lắm à?".

Lục Nhiễm trả lời rất nhanh: "Đúng thế".

Trang Tĩnh bật cười, hơi cúi đầu xuống: "Chắc cô

cảm thấy tôi là người thứ ba, nhưng biết đâu được đấy, thực ra đối với tôi cô

mới chính là kẻ thứ ba?".

"Chị muốn nói đến chuyện này sao?". Lục

Nhiễm cười nhạt: "Đối với chị mà nói? Chị thử ra phố tìm bất cứ người nào

mà hỏi, thì sẽ biết ngay ai mới là người thứ ba. Chị bỏ đi sáu năm tròi, còn

dám nói người khác là người thứ ba? Nếu chị ngồi đây chỉ để truyền bá logic kẻ

cướp của mình, thì... chị không cần phải nói nữa đâu".

Bị Lục Nhiễm chặn ngang như vậy, Trang Tĩnh nhất thời

không biết nói gì.

Người phục vụ mang nước ra. Dòng nước suối mát gan mát

ruột khiến Trang Tĩnh bình tĩnh lại.

Xét cả về tình về lý Trang Tĩnh đều không thắng nổi

Lục Nhiễm, nhưng... tình cảm vốn là thứ không thể mang ra đo đếm, cô chỉ có một

ưu thế, một ưu thế chí mạng, đó chính là Hàn Mặc Ngôn.

Giở vẻ bình tĩnh, Trang Tĩnh vẫn cười nhã nhặn:

"Nhưng mà, cô Lục, anh ấy có yêu cô không? Cô đã biết thế nào là yêu và

được yêu chưa?".

Lại thế rồi.

Tại sao với bất cứ ai, lần nào cô ta cũng lặp đi lặp

lại điệp khúc này?

Lục Nhiễm cảm thấy vô lý đến mức nực cười: "Yêu

nhau thì có gì là ghê gớm? Có yêu nhau lắm thì cũng là chuyện của sáu năm về

trước, không phải hiện tại. Cho dù trước đây chị đã từng ở bên cạnh Hàn Mặc

Ngôn, nhưng bây giờ không phải, sau này cũng không phải, đó mới là điều quan

trọng".

Nói xong, cô quay sang nhìn Trang Tĩnh đang nắm chặt

chiếc cốc thủy tinh trong tay, định đứng dậy đi, nhưng bị Trang Tĩnh nắm cổ tay

kéo lại.

Đang định hất ra, lại nghe thấy giọng của Trang Tĩnh.

"Cô Lục, đừng tức giận thế. Cô có muốn nghe kể

chuyện trước kia của anh ấy".

Hàn Mặc Ngôn trước đây, Hàn Mặc Ngôn của sáu năm về

trước, sẽ như thế nào...

Lục Nhiễm dừng bước, ngồi xuống: "Chị muốn nói gì

thì nói nhanh lên".

"Lúc đó Hàn Mặc Ngôn vẫn chưa trưởng thành, cũng

không hung hăng sừng sộ và lạnh lùng như bây giờ. Tuy nhìn bề ngoài rất khó

gần, nhưng tính tình thực ra khá ôn hòa và dễ chịu, có những lúc lại đáng tin

cậy đến bất ngờ". Ánh mắt Trang Tĩnh thoáng dịu dàng: "Còn nhớ có lần

giữa đêm tôi bị viêm dạ dày cấp tính, lúc đó đã quá muộn không gọi được xe, Hàn

Mặc Ngôn đã cõng tôi chạy đến bệnh viện, vì quá vội vàng, anh ấy còn bị trẹo

chân, nhưng anh ấy thà chịu đau chứ không để tôi chịu khổ...".

Cố nén cảm xức, nhưng Lục Nhiễm cũng không cảm thấy

đau khổ khó chịu như tưởng tượng, có thể vì cô đã từng nghĩ đến những việc như

thế này, nên nghe lại cũng chẳng cảm thấy gì.

Đúng thế, họ đã từng yêu nhau. Nhưng mà, lúc đó cô vẫn

chưa xuất hiện, đó là sự thật không thể thay đổi.

Đã là tình yêu, nên có kẻ đến trước người đến sau. Dù

có thế nào, cũng phải biết chấp nhận. Thậm chí cô đã từng rất tàn nhẫn nghĩ

rằng, lúc đó càng yêu thì Hàn Mặc Ngôn càng không thể chấp nhận sự phản bội.

Cô ngồi đó, nghe Trang Tĩnh nói về những câu chuyện đã

qua của họ.

Trong đầu Lục Nhiềm dần dần hiện ra một Hàn Mặc Ngôn

khác, vẫn có chút trầm mặc, ít cười, làm việc cẩn thận, c