
".
Hướng Diễn ngừng một lát: "Hôn lễ... anh đã chuẩn
bị cả tiền mừng rồi". Anh quay sang nhìn Lục Nhiễm: "Hiện giờ anh
chẳng thể tìm thấy niềm vui của người sắp kết hôn trên khuôn mặt em, hôn lễ lùi
lại, hay là..."
"Hủy bỏ rồi".
Lục Nhiễm ngẩng lên bình tĩnh nhìn Hướng Diễn:
"Hôn lễ hủy bỏ rồi".
Hướng Diễn ngạc nhiên nhìn cô: "Em vẫn rất muốn
lấy anh ta mà...".
Lục Nhiễm: "Đúng thế... nhưng mà, giờ thì em
không muốn nữa rồi".
Hướng Diễn cưòi cay đắng: "Anh không biết giữa em
và Hàn Mặc Ngôn đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà... Lục Nhiễm, không thể không nói
rằng, giờ phút này, anh rất vui mừng. Anh cảm thấy anh ta không yêu em, cũng
không biết cách trân trọng... em đã quyết định thật chưa?".
Lục Nhiễm cười: "Tại sao ai cũng hỏi em câu đó,
em có vẻ là người do dự thiếu quyết đoán đến thế cơ à?".
"Lục Nhiễm". Hướng Diễn bất chợt gọi tên cô:
"Tuần sau anh đi Pháp học, chắc khoảng ba tháng, em có muốn đi cùng anh
không? Nếu muốn quên anh ta, cách tốt nhất là em nên rời khỏi đây".
Lục Nhiễm im lặng cắn môi.
Hướng Diễn thở dài: "Anh sẽ mua dư vé, đến lúc đó
sẽ đưa cho em. Anh cũng không ép buộc em, đi hay không tự em quyết định".
Suy nghĩ giây lát, Hướng Diễn lại bổ sung: "Nước Pháp rất đẹp, đến đó tâm
trạng tự khắc sẽ tốt hơn. Anh cũng chẳng có mưu đồ gì, chỉ muốn làm cho em vui".
Lục Nhiễm chớp chớp mắt, không biết là đang suy nghĩ
điều gì.
Hồi lâu, cô gật đầu: "Vâng, em đi với anh".
Trong phòng bệnh.
Khi Hàn Mặc Ngôn bước vào, Trang Tĩnh đang đọc sách.
Nhìn kỹ, là cuốn In the search
of lost time.
Thấy Hàn Mặc Ngôn, Trang Tĩnh mỉm cười: "Anh đến
đấy à?".
Hàn Mặc Ngôn bình thản nói: "Tôi đã hỏi bác sĩ
rồi, cô bình phục rất nhanh, chắc không để lại di chứng gì đâu".
Tình trạng của Trang Tĩnh rất hiểm nghèo, nhưngcuối
cùng đã thoát khỏi nguy hiểm.
Ngoài việc cử động còn khó khăn, cũng không còn ảnh
hưởng nào khác. Trang Tĩnh giơ cuốn sách đang đọc lên, cười đáp: "Anh còn
nhớ không? Em từng tặng sinh nhật anh một quyển".
Hàn Mặc Ngôn ngừng lại giây lát: "Quên rồi".
Anh quay đi: "Tôi đi đây".
"Khoan đã". Trang Tĩnh gọi anh lại: "Ở
lại với em một chút nữa đã. Em... ở đây một mình...", khép hai hàng mi,
Trang Tĩnh khẽ cắn môi, dáng vẻ thật đáng thương.
Hàn Mặc Ngôn nói: "Bố mẹ cô sẽ ở bên cạnh
cô". Anh ngừng lại một lát: "Cô cũng đã khỏi rồi, sau này tôi cũng sẽ
không đến đây nữa".
Bước chân ra đến cửa, Trang Tĩnh chợt cất cao giọng:
"Tại sao thế?".
Hàn Mặc Ngôn không quay lại: "Cái gì mà tại
sao?".
Trang Tĩnh: "Tại sao lại không đến nữa?".
Hàn Mặc Ngôn không do dự trả lời: "Sở dĩ tôi đến
thăm cô, là vì tất cả mọi người đều cho rằng vợ chưa cưới của tôi làm cô ngã.
Nhưng giờ cô đã khỏe rồi, tôi còn đến đây làm gì?"
Trang Tĩnh không nói được gì, nhưng vẫn hiểu được ẩn ý
trong lời nói của Hàn Mặc Ngôn.
Tất cả mọi người đều cho rằng...
Bàn tay Trang Tĩnh nắm chặt quyển sách trong tay:
"Hàn Mặc Ngôn... anh không còn yêu em nữa sao?".
Hàn Mặc Ngôn: "Đừng hỏi những câu vô nghĩa như
thế". Anh mở cửa định đi.
Trang Tĩnh bật hỏi: "Hàn Mặc Ngôn... không yêu em
tại sao em gặp nạn anh vội đến ngay, tại sao luôn ở bên cạnh em, tại
sao...".
Hàn Mặc Ngôn quay lại: "Tôi nghĩ cô đã nghĩ quá
nhiều rồi, nếu người nằm đây là Minh Viên, tôi cũng sẽ làm như vậy". Buông
bàn tay cầm nắm đấm cửa anh nói tiếp: "Tôi nghĩ tôi cũng nên nói ra cho cô
hiểu, tôi làm tất cả những điều này bởi vì dẫu sao giữa chúng ta cũng từng có
một quá khứ chung, tôi không muốn quá tuyệt tình..mà không hề có ý gì
khác".
Giọng nói lạnh lùng và sắc nhọn như một lưỡi dao cứa
thẳng vào tim Trang Tĩnh.
"Lần đầu gặp lại cô đúng là tôi rất buồn, nhưng
sau cơn xúc động, cô vẫn là cô, còn tôi vẫn là tôi, không có gì thay đổi, tôi
không bao giờ có thể vì chút tình cũ mà nối lại tình cảm với cô, vì điều đó là
Giọng của Trang Tĩnh rất yếu ớt: "Tại sao lại
không thể...".
Hàn Mặc Ngôn nhìn chằm chằm vào cô ta: "Bởi vì có
những thứ đã qua đi thì không bao giờ có thể lấy lại".
Nhìn lại Hàn Mặc Ngôn, Trang Tĩnh phát hiện ra, không
biết từ lúc nào, người con trai mà cô tùy tiện sai khiến năm xưa đã thay đổi
quá nhiều.
Nếp nhăn hằn sâu, khuôn mặt giá lạnh.
Khuôn mặt dịu dàng mỗi khi nhìn cô cũng hoàn toàn biến
mất, Hàn Mặc Ngôn đã không còn là cậu thiếu niên năm xưa vẫn luôn coi cô như
báu vật, anh không còn cần cô, anh đã có người bên cạnh suốt cả cuộc đời này.
Trang Tĩnh thấp giọng: "Cái cô Lục Nhiễm đó thì
có gì tốt... cô ấy...".
Hàn Mặc Ngôn cắt ngang: "Thế cô có gì tốt".
Trang Tĩnh giật mình.
Hàn Mặc Ngôn: "Cô dịu dàng hơn đẹp hơn thậm chí
là thông minh hơn cô ấy, nhưng mà... Trang Tĩnh, nếu chọn người để đi bên cạnh
mình suốt cả cuộc đời, tôi sẽ không chọn cô... chắc cả cuộc đời này cô cũng
không hiểu được thế nào là chân thành".
Trang Tĩnh mấp máy môi: "Hàn...".
"Tôi cũng không muốn truy cứu việc ai đẩy ai,
nhưng tôi hy vọng đây sẽ là lần cuối cùng".
Thái độ của Hàn Mặc Ngôn hoàn toàn băng giá: "Tôi
đã từng yêu cô, nhưng đó không phải là công cụ để cô xen vào cuộc sống của