
hịn thêm được nữa,
tôi đã nhẫn nhịn đủ lắm rồi!
Lục Nhiễm tiện tay vớ lấy cái bình hoa bên cạnh, lấy
hết sức ném về phía Hàn Mặc Ngôn, giọng nói đầy sự thù địch: "Hàn Mặc
Ngôn, mang theo Trang Tĩnh của anh mà cút cho khuất mắt tôi".
Hàn Mặc Ngôn không né tránh, cứ mặc cho chiếc bình hoa
bay thẳng vào vai, rồi bật ra, rơi xuống đất.
Choang.
Chiếc bình vỡ tan, mảnh vụn tung tóe trên sàn nhà.
Tan tành, dứt khoát.
Hàn Mặc Ngôn nhìn về phía cô thật lâu, rồi quay người
ra khỏi phòng bệnh.
Lục Nhiễm ôm lấy trán, chỉ cảm thấy cả cơ thể như một
cỗ máy bị tháo rời. Sau cơn bực tức, cô cảm thấy mệt mỏi về cả thể xác lẫn tinh
thần.
Cô lục túi lấy ra chiếc nhẫn cưới tinh xảo đẹp đẽ,
ngây người nhìn.
Kết quả này, hôn nhân này... có phải là điều mà cô
mong muốn không?
Cô cắn chặt răng, ném chiếc nhẫn ra ngoài.
Hàn Mặc Ngôn không đuổi theo, chỉ nói năm
chữ: "Anh đợi em trở về".
Mấy ngày sau, Lục Nhiễm đều không nhìn thấy Hàn Mặc
Ngôn.
Lục Tề và mẹ thay nhau chăm sóc cô, hai người cố ý
tránh nhắc đến những chuyện liên quan đến Hàn Mặc Ngôn.
Bệnh viện tốt nhất, bác sĩ tốt nhất, thuốc men và
trang thiết bị cũng tốt nhất, vết thương của Lục Nhiễm nhanh chóng hồi phục.
Vết thương ở tay phải của cô không quá nặng, chỉ có
những cơn đau đầu khiến cô cảm thấy đôi chút phiền phức.
Thời tiết ấm dần, mùa xuân đang đến gần.
Nhìn vào lịch, Lục Nhiễm chợt phát hiện ra, đã đến
ngày cưới ấn định,
Tình trạng này, tất nhiên là không thể kết hôn. Có
điều không biết nên viện lý do gì? Lục Nhiễm cười không thành tiếng.
Thời gian này rất nhiều người đến thăm cô, đều bị Lục
Tề ngăn không cho vào với lý do cô phải tĩnh dưỡng, thực ra... cĩng là vì muốn
bảo vệ cô.
Đáng lẽ từ lâu cô nên hiểu ra rằng, chẳng ai bắt bóng
bao giờ. Hoa trong gương, trăng trên mặt nước. Hàn Mặc Ngôn không hề yêu cô.
Mấy đêm liền cô đều nằm mơ, nửa đêm giật mình tỉnh
giấc. Lục Nhiễm mơ gặp Hàn Mặc Ngôn, thật đến nỗi như Hàn Mặc Ngôn ở ngay bên
cạnh.
Nhưng mà, cuối cùng cũng chỉ có đêm đen yên tĩnh và
chiếc bóng cô đơn của cô trong cửa kính. Khi tháo kẹp tay ra, cuối cùng Lục
Nhiễm cũng được gặp người đầu tiên không phải Lục Tề, mẹ và Đỗ Hàn.
Lâm Tĩnh dẫn theo bạn trai mới đến thăm cô. Vừa vào
Lâm Tĩnh đã bắt đầu oán trách, nào là tại sao Lục Nhiễm không liên lạc gì với
cô ấy, xảy ra sự việc nghiêm trọng thế này mà người làm bạn như Lâm Tĩnh cũng
chẳng hề hay biết gì, rồi cả chuyện cô ấy đến mấy lần đều bị Lục Tề ngăn lại
ngoài cửa, lần này nói mãi mới được vào.
Rõ ràng là cô ấy đã vui hơn trước nhiều, huyên thuyên
luôn miệng. Đã nghĩ thông, Lục Nhiễm cũng không còn thấy ấm ức trong lòng.
Đơn thuần là cô mừng cho Lâm Tĩnh, Chu Ngôn bạn trai
mới của Lâm Tĩnh là một người bẽn lẽn, không biết nói chuyện, thường xuyên đỏ
mặt, suốt cả buổi chỉ cười hiền lành nhìn hai cô nói chuyện, cho dù có bị gây
sự, cũng vẫn mỉm cười không tranh cãi.
Vẻ ngoài thì không bằng được với kẻ phụ tình Lạc Úc
Vi, nhưng thiện cảm hơn nhiều.
Lâm Tĩnh rất hạnh phúc. Nhưng cô thì không? Trái tim
Lục Nhiễm quặn đau.
Lâm Tĩnh nói với bạn trai: "Chu Ngôn, anh ra
ngoài mua ít đồ uống nhé".
Chu Ngôn cười gật đầu, đứng dậy ra ngoài.
Thấy bạn trai đã đi khỏi, Lâm Tĩnh cầm bàn tay Lục
Nhiễm, thở dài: "Lục Nhiễm, nói cho tớ biết, cậu và Hàn Mặc Ngôn đã xảy ra
chuyện gì? Sao cậu lại ra nông nỗi này?".
Lục Nhiễm cắn môi: "Một lời khó nói hết".
Lâm Tĩnh: "Thì cậu cứ từ từ nói xem nào".
Lục Nhiễm chậm rãi dựa vào gối, nhắm mắt lại:
"Ừ".
Thực ra đều là những việc vừa xảy ra, nhưng Lục Nhiễm
có cảm giác như đã xảy ra lâu lắm rồi, cô vẫn nhắm mắt kể lại từ đầu đến cuối.
Cứ tưởng sẽ rất buồn, nhưng cũng không đến nỗi quá tệ,
cô chỉ cảm thấy trong lòng buồn tủi, đau âm ỉ thấm tận vào xương cốt.
Nghe xong câu chuyện, Lâm Tĩnh im lặng ôm lấy Lục
Nhiễm.
Lục Nhiễm cười thành tiếng: "Cậu ôm tớ làm gì, tớ
cũng không yếu đuối đến thế đâu. Chỉ là... cuối cùng tớ cũng hiểu ra một
chuyện".
Lâm Tĩnh: "Chuyện gì?".
Lục Nhiễm cười: "Lúc cần cắt đứt không cắt đứt
nên mọi việc mới rối tung lên, khi quyết tâm nghỉ việc đi khỏi đó đáng lẽ tớ
phải đi luôn, không nên quay lại".
Ánh mắt Lâm Tĩnh hơi phức tạp, cô hỏi bạn: "Có
thật là... cậu đã quyết tâm rồi?".
Lục Nhiễm khẽ cười: "Đã đến lúc tớ buộc phải
quyết định rồi".
Bạn bè lần lượt đến thăm cô, tinh thần Lục Nhiễm cũng
khá hơn rất nhiều, có điều, chẳng ai nhắc đến chuyện hôn lễ, chắc tại ai cũng
biết chuyện nên chẳng ai hỏi han gì.
Người cuối cùng đến thăm cô chính là Hướng Diễn.
Hướng Diễn đem theo một bó hoa bách hợp rất to, hương
thơm ngào ngạt, khiến cho căn phòng bệnh lạnh lẽo thêm chút sinh khí.
Lục Nhiễm nhận lấy, cười cảm ơn.
Hướng Diễn cũng cười, rất nhã nhặn: "Em khách sáo
gì chứ, em gặp chuyện không may thế này... bây giờ mới đến thăm em cũng là hơi
muộn rồi, em không trách anh đấy chứ?".
Lục Nhiễm: "Làm gì có chuyện đó.".
Hướng Diễn cắm hoa vào lọ: "Thế có thể nói cho
anh biết là đã xảy ra chuyện gì không?".
Lục Nhiễm biết rõ vẫn còn cố hỏi: "Chuyện gì là
chuyện gì?