
vừa đút cháo
vừa nói chuyện: "Đỗ Hàn cũng bảo là tí nữa qua đây".
Ăn thêm mấy miếng, Lục Nhiễm đẩy thìa cháo ra, nhìn
Lục Tề chằm chằm: "Thế Hàn Mặc Ngôn đâu?".
Một thoáng im lặng.
Chỉ một thoáng im lặng ấy cũng đủ để biết được một
việc gì đó đang xảy ra, Lục Nhiễm: "Trang Tĩnh đâu?".
Lục Tề: "... Vẫn đang trong phòng cấp cứu".
Vì thế mà, Hàn Mặc Ngôn lựa chọn ở bên cạnh Trang
Tĩnh?
Cảm giác cay đắng trào lên trong lòng, xen lẫn con tim
đau thắt đến nghẹt thở.
Lục Tề đặt bát xuống, nhìn Lục Nhiễm: "Trang Tĩnh
có tỉnh lại một lần, chỉ nói đừng đẩy tôi xuống...".
Lục Nhiễm không phải là đồ ngốc, kết hợp lại, cộng
thêm tiếng kêu thảm thiết của cô ta, tất cả đều quá rõ ràng.
Người phụ nữ đó... đã hãm hại cô... Lục Nhiễm ngước
đôi mắt u sầu lên, hỏi: "Có phải bây giờ tất cả mọi người đều cho rằng em
đẩy cô ta xuống, không may bị cô ta kéo xuống cùng".
Lục Tề: "Anh tin là không phải em". Ngưng
một lúc: "Nếu cần hại chết người phụ nữ đó cũng không cần đến em tự ra
tay".
Lục Nhiễm chống cánh tay trái chỉ hơi xây xát giữ đầu,
khẽ thở dài: "Anh là anh trai em, cho dù em có nói gì anh cũng sẽ tin,
nhưng mà.."
Lục Tề nhỏm dậy: "Để anh đi bắt trói Hàn Mặc Ngôn
qua đây".
Lục Nhiễm tóm áo anh: "Thôi anh ạ".
Lục Nhiễm cười khẽ, nhưng chẳng biết là cười ai.
'"Hàn Mặc Ngôn rất thất vọng về em". Cô
buông tay, vùi mặt vào lòng bàn tay: "Còn em... cũng rất thất vọng về anh
ta...".
Lục Tề ngồi vào chỗ của mình, bàn tay ấm áp của anh
xoa nhẹ trên lưng Lục Nhiễm, im lặng hồi lâu.
Đỗ Hàn đến mang theo một lẵng hoa quả to, nói bao
nhiêu là chuyện chọc cười, nhưng chẳng ai cười nổi.
Cuối cùng Lục Tề cũng ra hiệu cho Đỗ Hàn im lặng, thế
là sự im lặng của một người kéo theo sự im lặng của cả ba người.
Lục Nhiễm cảm thấy không thoải mái, cô tỏ ý muốn yên
tĩnh một mình, Lục Tề và Đỗ Hàn thấy vậy cũng không miễn cưỡng ở lại.
Lục Tề và Đỗ Hàn đi khỏi, phòng bệnh vắng tanh không
một chút hơi người.
Lục Nhiễm hít một hơi thật sâu, nằm xuống định ngủ,
nhưng vết thương trên đầu và trên người vẫn đau ê ẩm.
Đến nửa đêm, bỗng có người đẩy cửa bước vào.
Lục Nhiễm nhỏm dậy, nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi mà vẫn
anh tuấn như tượng tạc.
Lời châm chọc ngay nơi cửa miệng nhưng không thể nói
ra.
Cô không muốn nói gì hết.
Lần này, Hàn Mặc Ngôn cũng chẳng thèm hàn huyên, hỏi
thẳng vào vấn đề: "Em đẩy Trang Tĩnh xuống?".
Trong phòng bệnh không bật đèn lớn, chỉ có hai ngọn
đèn nho nhỏ đủ để chiếu sáng, nhưng thứ ánh sáng màu cam ấm áp đó vẫn không thể
che bớt sự lạnh lẽo của Hàn Mặc Ngôn.
Lạnh lùng và sắc bén. Như chính những lời nói của mình
Thậm chí còn không hỏi xem vết thương của cô thế nào.
Trang Tĩnh cấp cứu hai ngày, thì cô cũng hôn mê hai
ngày trên giường bệnh, nhưng Hàn Mặc Ngôn đã chọn ở bên Trang Tĩnh, đến lúc nhớ
ra để qua chỗ cô, thì câu hỏi đầu tiên là thế này.
Chẳng lẽ cô không phải... là vợ anh ta sao? Cảm giác
nhảm nhí hết sức trào dâng.
Cuộc hôn nhân đã được cả đất nước, cả thế giới công
nhận, cuộc hôn nhân cô một lòng trông đợi thực ra... chẳng là gì cả.
Từ đầu đến cuối chỉ là một câu chuyện cười. Yêu nhau,
kết hôn, cả cuộc đời... đều chưa từng tồn tại.
Lục Nhiễm cười thành tiếng, bạc bẽo đến nỗi chính cô
cũng không ngờ, nhưng mọi chuyện đã đến nước này, cô cũng chẳng có gì phải băn
khoăn: "Anh cảm thấy thế nào?".
Giọng của Hàn Mặc Ngôn thấp trầm: "... Y tá và mẹ
của Trang Tĩnh đều nghe thấy cô ấy hét lên một tiếng, ngay sau đó khi họ chạy
ra cầu thang thì nhìn thấy em và Trang Tĩnh ngã xuống..."
Lục Nhiễm ngắt lời, bổ sung thêm: "Sau đó trong
lúc mê sảng Trang Tĩnh đã nói rằng đừng đẩy cô ấy xuống đúng không?".
Hàn Mặc Ngôn không nói gì, chỉ im lặng nhìn cô.
Áp lực vô hình khiến đầu óc Lục Nhiễm như nổ tung, cô
gần như hét lên: "Hàn Mặc Ngôn, nếu anh đã đoán chắc là tôi đẩy cô ta
xuống, thì anh còn đến hỏi tôi làm gì?".
Một lúc sau, Hàn Mặc Ngôn mới nói: "Hôm trước em
từng nói anh không thể hiểu được em ghét cô ta đến thế nào? Em chỉ mong cho cô
ta biến mất khỏi thế giới này...".
Anh ta đang tìm chứng cứ chứng minh cô ra tay tàn độc
với Trang Tĩnh sao?
Thế thì cô sẽ giúp anh ta luôn một thể.
Lục Nhiễm ngẩng phắt lên, không hề phủ nhận:
"Đúng thế, em đã từng nói, em mong cho cô ta chết, lúc này đây mong muốn
ấy càng rõ hơn bao giờ hết, nếu không phải vì hôm nay em không thể cử động, em
rất muốn qua đó giết luôn cô ta!".
Hàn Mặc Ngôn: "Lục Nhiễm, Trang Tĩnh vẫn đang ở
trong phòng cấp cứu, vì hai lần bị thương nên hiện giờ vẫn trong tình trạng
nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể..."
Lục Nhiễm: "Nếu anh đến đây chỉ để nói với em
chuyện này, em cũng có thể nói với anh rất rõ ràng rằng, em chúc cho cô ta
chóng chết!".
Hàn Mặc Ngôn chau mày: "Lục Nhiễm, Trang
Tĩnh...".
Trang Tĩnh Trang Tĩnh!
Ngoài Trang Tĩnh ra anh có còn biết nói một điều gì
khác không?
Mẹ kiếp chẳng qua là tôi thích anh? Chẳng qua là tôi ghét
con mụ tình địch ầy? Vì biết anh không thích nên tôi không dám động đến một sợi
lông chân của cô ta!
Nhưng bây giờ tôi không thể nhẫn n