
i với mẹ
Trang Tĩnh: "Cháu chào bác, cháu tên là Lục Nhiễm, là vợ chưa cưới của Hàn
Mặc Ngôn, cháu muốn nói chuyện riêng với Trang Tĩnh được không?".
Rõ ràng là mẹ của Lục Nhiễm nhìn cô vẻ đề phòng, cứ
như sợ cô làm hại Trang Tĩnh.
Lục Nhiễm coi như không biết gì, bác ấy là mẹ của
Trang Tĩnh nên thái độ đó hoàn toàn dễ hiểu, mà xét cho cùng, bản thân cô đến
đây cũng chẳng có ý tốt gì.
Trang Tĩnh quay lại, giọng dịu dàng: "Không sao
đâu mẹ, mẹ cứ để con nói chuyện riêng với cô ấy, con không sao đâu".
Thái độ đó khiến cho ngay cả Lục Nhiễm cũng phải nghĩ,
mình thật giống một nhân vật phản diện.
Khẽ cắn môi, Lục Nhiễm nghĩ, nếu Trang Tĩnh đã vào vai
ngây thơ trong sáng, thì cô cũng không phiền lòng nhận vai phản diện của mình.
Cửa cầu thang rộng rãi, im ắng không một tiếng động.
Trang Tĩnh quay xe lăn về phía Lục Nhiễm, giọng điệu
lạnh nhạt: "Cô Lục, cô có chuyện gì cần nói với tôi?".
Lục Nhiễm khoanh tay, đứng dựa vào tường, khẽ ngước
mắt lên: "Tôi và Hàn Mặc Ngôn đã đăng ký kết hôn rồi, chị có muốn xem
không?".
Trang Tĩnh: "Thế thì xin chúc mừng cô".
Trang Tĩnh vẫn giữ thái độ bình tĩnh, nhưng dưới ánh
mắt sát sao của Lục Nhiễm vẫn để ý thấy một tia phẫn nộ thoáng qua.
Lục Nhiễm cười nhẹ: "Vì thế, lần này tôi có thể
danh chính ngôn thuận yêu cầu chị tránh xa chồng tôi một chút? Chị cứ yên ổn ở
đây cho đến khi bình phục hoàn toàn, rồi sau đó... muốn đi đâu thì đi. Còn nếu
chị vẫn cố tình tiếp cận, chị sẽ trở thành người thứ ba bị người đời chỉ trích,
đến lúc đó để bảo vệ gia đình mình, tôi không biết sẽ làm những gì khiến mọi
người đều kém vui".
Ngữ khí nạt nộ uy hiếp.
Trang Tĩnh bỗng bật cười.
Lục Nhiễm có đôi chút rối loạn.
Trang Tĩnh chớp đôi mắt đẹp, cũng không còn đeo lớp
mặt nạ ngụy trang, giọng thoắt trở nên sắc bén: "Hàn Mặc Ngôn có biết cô
đến tìm tôi để nói những lời này không?".
Lục Nhiễm: "Việc này không liên quan đến anh
ấy".
Trang Tĩnh khép mắt: "Tôi nên nói gì với cô
đây... Tại sao cô lại đến tìm tôi? Tại vì ngay cả bản thân cô cũng không tin
tưởng vào cuộc hôn nhân của mình, nếu cô đủ lòng tin, tin rằng anh ấy yêu cô,
tin rằng không bao giờ anh ấy rời xa cô, thì cô cần gì phải đến tìm tôi? Thậm
chí cô còn làm ra vẻ uy hiếp đến nực cười?”. Cô ta kết luận: "Xét cho
cùng, cô không tin anh ấy, cũng không tin vào chính bản thân mình. Cô Lục, cô
thật đáng thương, tôi thật là thông cảm với cô".
Lục Nhiễm gần như là phì cười.
"Trang Tĩnh, tôi không cần sự thương hại của chị,
cũng không cần chị chỉ dẫn, chị chỉ cần làm tốt những việc mình nên làm là đủ
rồi". Lục Nhiễm lạnh băng: "Việc của tôi và Hàn Mặc Ngôn không đến
lượt chị xen vào. Chị tưởng tôi là ai chứ?".
Lục Nhiễm trả lời rất cứng cỏi.
Trang Tĩnh vẫn tươi cười: "... Chẳng lẽ cô không
biết Hàn Mặc Ngôn ghét nhất là bị lừa dối? Nếu anh ấy biết hôm nay cô...".
Lục Nhiễm cắt lời cô ta: "Đúng là anh ấy ghét
nhất sự lừa dối, thế nên cả cuộc đời này anh ấy sẽ không tha thứ cho chị".
Gương mặt Trang Tĩnh biến sắc, sau đó đóng đinh bằng
một nụ cười quái dị.
"Anh ấy không tha thứ cho tôi, nhưng sẽ thương
xót tôi".
Rồi cô bặm môi, giơ tay ra phía Lục Nhiễm.
Đến khi Lục Nhiễm cảm nhận được sự bất thường thì cũng
đã muộn rồi.
Trang Tĩnh bỗng hét lên thất thanh một tiếng, sau đó
túm lấy vạt áo Lục Nhiễm, một chân trượt xuống dưới, rồi kéo theo cả người Lục
Nhiễm cùng với chiếc xe lăn lăn xuống cầu thang.
Lục Nhiễm phản ứng không kịp, bị kéo theo xuống, đầu
phía sau đập xuống đất.
Truớc khi bất tỉnh nhân sự, thứ cuối cùng Lục Nhiễm
nhìn thấy là khuôn mặt điên cuồng, hận thù của Trang Tinh.
Cô ghét mùi thuốc sát trùng.
Chỗ này là...
Chỉ vừa định suy nghĩ, đầu đã đau dữ dội, như muốn vỡ
tung.
Cô mở mắt, đau quá... chỗ nào cũng đau.
"Tiểu Nhiễm... Tiểu Nhiễm... Em tỉnh lại rồi? Bác
sĩ... bác sĩ... hình như em gái tôi tỉnh rồi!?".
Giọng ai thế này...?
Tiếng bước chân vội vàng cùng tiếng dụng cụ va vào
nhau và tiếng nước tí tách.
Tiếng nói lúc nãy, Lục Nhiễm mấp máy môi, giọng nói
nghẹn ngào: "Anh...".
Cố gắng mở mắt, đập vào mắt cô là vẻ lo lắng của Lục
Tề, cả con người anh như hồn bay phách lạc, râu ria lởm chởm vì lâu ngày không
cạo.
Lục Nhiễm nhớ lại ngày trước cô đánh nhau phải vào nằm
viện, Lục Tề cũng chăm sóc cô chu đáo thế này.
Thấy em gái tỉnh lại, Lục Tề hoảng hốt nắm lấy hai vai
em: "Nằm im, đừng nói gì cả, để các bác sĩ kiểm tra cho em".
Lục Nhiễm ngoan ngoãn nhắm mắt.
Tất cả những gì diễn ra trước lúc hôn mê bỗng hiện lại
rõ mồn một trong đầu: Trang Tĩnh giơ tay ra, dốc hết sức lực trong lúc cô bất
ngờ nhất và sau cùng là vẻ mặt độc ác oán hận của cô ta.
Giống hệt như từng đoạn từng đoạn trong một bộ phim bị
đứt đoạn.
Trên bàn có cháo mới nấu thơm thoang thoảng.
Kiểm tra xong, Lục Nhiễm ngồi dậy, đầu và cánh tay
phải đều băng kín, cực kỳ thê thảm, đau đến nỗi cảm giác cả cơ thể này đều
không phải của cô.
Lục Tề bê bát cháo, đút cho em từng thìa một.
"Em hôn mê hai ngày rồi, hôm qua mẹ ở đây cả
ngày, hôm nay mệt quá nên anh thay để mẹ về nghỉ...". Lục Tề