
ến thế nào? Em chỉ mong cho cô ta biến
mất khỏi thế giới này". Mắt cô như ánh lên một ngọn lửa, càng lúc càng
cháy sáng rực: "Hàn Mặc Ngôn, nói cho cùng thì việc của cô ta có liên quan
gì đến anh, cô ta chết cũng không đến lượt anh đứng ra chôn".
Sắc mặt Hàn Mặc Ngôn rõ ràng là đang sa sầm lại.
Nhưng Lục Nhiễm lại có một cảm giác khoái trá, cho dù
những lời nói sắc nhọn đó như con dao hai lưỡi, đau người và đau mình, nhưng
cuối cùng cô cũng có thể nói ra những lời mà cô muốn nói từ lâu, cho dù những
lời nói đó sẽ đập tan lớp ngụy trang giữa họ, cô cũng mặc kệ.
Chắc Hàn Mặc Ngôn không thể hiểu được, Lục Nhiễm đang
đau khổ thế nào.
Nhưng lúc như thế này, tình huống như thế này, sự việc
như thế này, và cả anh đang đối diện với cô.
Đúng thế cô biết rằng, cô có thể đẩy mọi việc cho
Lục Tề hoặc là tìm một lý do nghiêm chỉnh đàng hoàng
nào đó tạo đường lui cho cả hai, hoặc là mượn cớ hàm hồ, thậm chí có thể giả vờ
lờ đi để rời đến thăm Trang Tĩnh, tất cả đều tốt hơn những gì cô vừa làm.
Nhưng... cô không muốn và cũng không định làm thế.
Cô còn phải ngụy trang bao lâu nữa?
Cô còn phải làm trái với lòng mình bao nhiêu lâu nữa?
Cho dù biết rõ thành công đã ngay trước mắt, hôn lễ
của họ đã sắp cử hành..., nhưng mà, càng vào những lúc thế này lại càng không
thể nhẫn nhịn thêm.
Hạnh phúc hư ảo, nụ cười giả tạo. Có thể kéo dài được
bao lâu.
Cũng có thể cô đã chờ đợi giây phút này, giây phúc Hàn
Mặc Ngôn hiểu được nỗi lòng của cô.
Cô là Lục Nhiễm, chứ không phải là vật thế thân của
bất cứ ai, càng không phải loại người đáng thưong khẩn cầu anh rủ lòng thương.
Cô có thể thích anh bao nhiêu năm mà không trông đợi
gì, có thể lựa chọn ra đi sau bao nhiêu năm bị đối đãi lạnh nhạt, mà không thể
chấp nhận lời hứa bên nhau chỉ vì đồng tình thương xót hay vì kích động bởi
người thứ ba.
"Anh rất thất vọng".
Lục Nhiễm ngẩng đầu lên: "Thất vọng cái
gi?".
Hàn Mặc Ngôn day day sống mũi: "Vì em".
Đáng ngạc nhiên là, nghe thấy những lời này, Lục Nhiễm
không cảm thấy quá đau lòng. Chắc tại... cô cũng đã biết trước rồi.
Lục Nhiễm rút điện thoại ra: "Để em gọi cho mẹ
hủy bỏ tiệc cưới".
Hàn Mặc Ngôn tiến lại, giằng lấy điện thoại trong tay
Lục Nhiễm.
Lục Nhiễm: "Hủy bỏ hôn lễ, nếu anh đã thất vọng
vì em, tốt nhất hãy hủy bỏ tiệc cưới luôn, tránh việc giữa đường chú rể bỏ đi,
em chỉ còn lại một mình".
Không thể kiềm chế, càng nói càng bạc bẽo.
Hàn Mặc Ngôn cuối cùng cũng tức giận, sắc mặt càng lúc
càng sa sầm: "Lực Nhiễm, có phải là em không hề muốn kết hôn với
anh?".
Lục Nhiễm cảm thấy thật hoang đường: "Không muốn
kết hôn với anh thì em tốn bao nhiêu năm ở bên cạnh anh để làm gì?".
Hàn Mặc Ngôn: "Thế tại sao cho dù là xảy ra việc
gì thì người đầu tiên muốn hủy bỏ hôn lễ luôn là em? Còn vẻ phần Trang Tĩnh...
em có biết anh tức giận nhất là điều gì không?".
Không đợi Lục Nhiễm trả lời, Hàn Mặc Ngôn tiếp tục:
"Anh tức giận nhất là từ đầu đến cuối em không hề tin anh, anh biết em đi
hỏi Minh Viên, cậu ấy đã nói vói em về việc của anh và Trang Tĩnh, nhưng điều
đó thì chứng tỏ điều gì... Em không thể chịu đựng được sự tồn tại của Trang
Tĩnh là vì từ đầu đến cuối em luôn nghĩ rằng bất cứ lúc nào anh cũng có thể bỏ
em mà chạy theo Trang Tĩnh".
Đều là sự thật.
Có điều, Hàn Mặc Ngôn ơi là Hàn Mặc Ngôn, trái tim con
người không phải là một cỗ máy, không phải cứ tin anh là có thể bỏ qua mọi
việc.
Nếu không vì anh, thì việc gì em phải để ý đến cô ta?
Sự tồn tại của cô ta thì có quan hệ gì đến em?
Lục Nhiễm bình tĩnh hơn, lạnh lùng: "Trả điện
thoại cho em".
Hàn Mặc Ngôn trả điện thoại cho cô.
Lục Nhiễm nhận lấy, cất điện thoại vào túi, quay người
đi ra cửa: "Hàn Mặc Ngôn, em tin anh, chỉ cần anh đừng tiếp tục xen vào
việc của Trang Tĩnh, thì em sẽ cho qua mọi việc".
Hàn Mặc Ngôn cau mày, chưa kịp nói gì, Lục Nhiễm đã mở
cửa đi ra ngoài.
Lục Nhiễm, tại sao cô không hiểu, cho dù giữa Hàn Mạc
Ngôn và Trang Tĩnh có gì đi chăng nữa, cũng đã là quá khứ, anh sẽ không bao giờ
quay lại với Trang Tĩnh, chắc chắn không bao giờ.
Lục Nhiễm gọi điện thoại cho Lục Tề, nghe giọng anh có
chút áy náy.
Lục Nhiễm biết việc này không thể trách anh mình
chuyển viện cũng chẳng phải việc gì quá đáng, tình trạng của Trang Tĩnh xấu đi
hoàn toàn là một việc ngoài dự đoán.
Cô hỏi Lục Tề địa chỉ của bệnh viện mới, sáng sớm hôm
sau đi đến đó.
Lục Tề rất chu đáo, điều kiện ở bệnh viện này hoàn
toàn không thua kém gì bệnh viện Trung tâm.
Đang tìm theo sơ đồ, Lục Nhiễm gặp ngay Trang Tĩnh
đang ngồi trên xe lăn có mẹ đẩy đằng sau.
Vẻ ngoài của cô ta cũng không quá tồi tệ, sắc mặt hơi
nhợt nhạt nhưng vẫn xinh đẹp mỹ miều, hai chân giấu trong chiếc váy bệnh nhân
rộng thùng thình, mái tóc mềm mượt xõa xuống vai, trông vẫn tao nhã và hơi tội
nghiệp.
Nhìn thấy Lục Nhiễm, cô ta không hề ngạc nhiên, mà có
vẻ hoàn toàn như trong dự đoán.
Điều đó càng khiến cho Lục Nhiễm thêm khó chịu.
Cô ta quá chắc chắn, dù là việc gì cũng như nắm chắc
trong lòng bàn tay.
Lục Nhiễm quyết định lên tiếng trước, cô nó