
n ngăn đủ kiểu :
“
Con mà ăn vậy cái bụng con sẽ to như cái trống đồng , còn mặt mũi nào mà ra
đường nữa.”
Thực
tế cô ăn nhiều là để bản thân không có thời gian suy nghĩ. Cô không muốn mình
phải đau đầu về việc phải tiếp tục đối mặt với Bật Mã Ôn như thế nào.
Dù
vậy khi cha mẹ cô đưa cô lên xe chở đi cô vẫn còn cảm thấy mơ mơ hồ hồ, không
cả tự hỏi rằng mình đang bị đưa đi đâu?
Kétttttttt...
Nguyên
đập đầu vào thành ghế phía trước, xoa
xoa cái trán u của mình, lúc này mới thực sự cảm thấy tỉnh táo và nhìn nhận vào
sự thật.
“Đây
là nơi nào ?” – Cô kinh hoàng hỏi mẹ.
“
Bạch Vĩ Dương nói nó có một người bạn rất quý con, muốn biết nhiều hơn về con
nên hẹn gặp con ở đây, tiện thể còn chia sẻ mấy cái thông tin gì gì đấy bằng
máy tính.”
Nguyên
thấy có một luồng điện chạy dọc cơ thể, suýt nữa mất thăng bằng mà ngã nhào,
phải để mẹ cô đỡ lại.
“Con
sao thế ? Nếu yếu quá để hoãn lại hôm khác gặp đi.”
“
Không, hôm nay con nhất định phải đi.” Nguyên trả lời cương quyết, nhìn xuyên
thủng cả cánh cửa kính của nhà hàng năm sao kia. Bạch Vĩ Dương ngồi trong đó
thấy như có gió lạnh bao trùm lấy người mình, nhưng trán cứ vã mồ hôi làm cho Trung-
thằng bạn thân lo lắng hỏi :
“
Mày hôm nay lạ vậy. Phong thái bình tĩnh , không bao giờ lung lay của mày đâu
mất rồi. Cư xử cứ như thằng ngốc ấy.”
Dương
cười trừ : “ Đứng dậy đi, cô ấy đến rồi.”
…
Nguyên
đẩy cánh cửa kính, hùng dũng bước vào, lại suýt nữa ngã dập mặt vì đôi dầy cao
gót chết tiệt. Tự nhủ với bản thân đây là lần cuối cùng nghe theo lời hắn, giữ
thể diện cho hắn một chút cô áp dụng thế võ giữ thăng bằng của thầy Đức, dùng
ánh mắt tia laze nhìn khắp xung quanh một lượt. Đây là một nhà hàng kiểu Pháp
lộng lẫy. Bên ngoài sơn màu vàng dịu, được trang trí bởi những ô cửa sổ thẳng
tắp , trước cửa treo những giò hoa li ti dễ thương. Bên trong lại giản dị với
những ô tường tối màu, lấp lánh ánh sáng của dãy đèn chùm dài treo trên cao.
Không gian ấm áp , dập dìu, tiếng người nói chuyện rì rầm. Bàn ghế màu nâu bóng
xếp thành hàng đều đặn bên cửa sổ và vài bàn xếp đơn lẻ xung quanh để lối trống
cho quầy lễ tân. Thật đúng là một không gian lãng mãn cho những cặp tình nhân .
Nguyên khẽ cảm thán rồi nhận ra Vĩ Dương không hề ở đây, chắc là hắn ở những
bàn vip bên trong. Nơi này cô mới chỉ được ngắm nhìn từ bên ngoài chứ chưa bao
giờ dám vào cả. Bố cô có buôn bán khá thế nào cũng không dư thừa đến mức phung
phí ở những nơi sa hoa thế này.
“
Cứ ngồi vào đi. Thằng Dương nói nó sẽ ra sau.”
Cô
chọn một bàn gần cửa sổ nhất, háo hức gọi anh bồi bàn. Lâu lâu mới được ăn ngon
không mất tiền , đương nhiên là không được bỏ lỡ rồi. Sau khi cô chọn ra một
loạt món đắt tiền trước bốn con mắt kinh hãi của bố mẹ, anh bồi bàn lui cui
chạy vào trong bếp.
Nhà
hàng đang bật một bài hát dịu dàng của Pháp đột nhiên chuyển sang bài My little
princess của DBSK. Ban đầu cô đang mải nghĩ đến đồ ăn nên không nhận ra. Nhưng
vài giây sau, cô bật đứng dậy khỏi ghế như phản xạ tự nhiên. Cô đang mơ chăng ?
Đây là một nhà hàng Pháp làm sao có thể bật nhạc của DBSK chứ ?
Dòng
hồi tưởng ùa về trong cô. Ngày này nhiều năm về trước, khi cô còn là một con bé
cột tóc đuôi ngựa học cấp hai đã cùng đám bạn của mình điên cuồng thích nhóm
nhạc DBSK. Bây giờ đã lớn rồi nghe lại những bài hát này vẫn thấy không khỏi
xúc động, tiếc nuối một thời niên thiếu đã đi qua.
“Sao
tự nhiên đứng dậy vậy con ?” – Bà Linh lo lắng nhìn con gái.
“
À không… con nhầm thôi.”
Cô
ngồi xuống nghịch ngợm bông hoa hồng cài trong lọ hoa , tự hỏi ông chủ nhà hàng
này nghĩ gì mà lại làm vậy. Mãi đến lúc chán quá mới ngẩng đầu lên ngó xung
quanh :
“Nhà
hàng này dọn thức ăn chậm quá nhỉ. Giờ còn chưa bê món khai vị ra nữa.”
Ngay
lúc đó người bồi bàn khác , đội mũ cano xùm xụp che hết cả hai con mắt mà đi
vẫn nhanh như gió chạy ra , cười hối lỗi :
“
Xin lỗi cô, nhà hàng chúng tôi đang gặp một sự cố nho nhỏ nên mới chậm trễ như
vậy. Để đền bù chúng tôi sẽ chuẩn bị cho cô và gia đình một suất ăn đặc biệt do
nhà hàng mới lên thực đơn , cô chính là vị khách đầu tiên. Mời cô đi theo tôi.”
Nguyên
thấy khó hiểu, cảm giác ngu người đi giống như mình đang bị ông trời lừa vậy ,
không biết mình trở nên may mắn từ bao giờ :
“
Nhưng tôi còn bạn nữa…”
“
Chúng tôi sẽ thông báo với bạn cô ngay khi người ấy đến. Mời cô…”
Anh
chàng bồi bàn nghiêng mình tạo tư thế mời , cùng lúc đó nhạc bài Miss you của
DBSK bật lên.
Nguyên
nở nụ cười khó hiểu đứng lên đi theo anh ta. Tất cả những vị khách xung quanh
cũng đứng dậy nhảy theo điệu nhạc, lại còn là nhảy có bài bản và đồng đều như
dàn dựng từ trước nữa chứ. Cô thật không hiểu còn có thể có chuyện nào kì quái
hơn chuyện này nữa. Dễ có khi mặt trời hôm nay cũng không phải hình cầu đâu mà
là hình vuông.
Cô
đang định nói đùa với cha mẹ cô đôi ba câu lại thấy họ đã biến mất tăm trong
đám người đông đúc không biết từ đâu chui ra. Họ giờ đứng dàn sang hai bên vừa
nhún nhảy vừa cười cười nhìn cô , có người còn ném hoa nữa. Anh ch