
ơi rồi mới đến ngồi bên con gái.
“
Con gái bà, bà chẳng thương, cứ nhiếc móc nó mãi thế .”
Rồi
mặc kệ bà Linh nhìn ông bằng ánh mắt tóe tia lửa điện ông nhẹ nhàng quay sang
nhìn con :
“
Nguyên, sửa soạn đi, ngày tết rồi không thể chỉ để thế này mà ra đường được.
Hôm nay bố sẽ dẫn con đến một nơi đảm bảo con nhất định sẽ rất thích.”
Nguyên chu mỏ lên : “ Cả bố và mẹ hôm nay đều rất lạ
nhé. Người đấm người xoa là muốn dụ dỗ con làm việc gì đây. Mà là việc gì đi
chăng nữa , chỉ cần một chút dính líu đến Bạch Vĩ Dương nhất định con sẽ không
làm.”
“
Chúc mừng con, cuối cùng con cũng đã giác ngộ rồi. Nhưng có điều Dương CỦA CON
muốn nói chuyện điện thoại trực tiếp với con cơ.”
Bà
Linh cười nham hiểm , tay giơ điện thoại trước mặt con gái rồi thủng thẳng kéo
ông Toàn đi ra ngoài.
“
Alo.”
“
Em vừa mới tỉnh dậy đã nhớ đến anh rồi à ?”
“
Anh hoang tưởng có chừng mực thôi nhé. Tôi nhất định sẽ không làm những gì anh
muốn đâu !”
“
Ấy ấy… em cứ bình tĩnh, hít thở sâu, hít thở sâu, cẩn thận máu lên não lại tốn
tiền mua hoạt huyết dưỡng não đấy.”
Anh chẳng hiểu tại sao hôm trước cô còn đang
vui vẻ thế mà đến hôm nay đột nhiên vừa mới tỉnh dậy đã cáu gắt với anh như
vậy. Hay là một ngày không gặp nhớ anh quá thành ra bực tức ?
Cô
được nghe thấy giọng nói trầm trầm pha lẫn ý trêu đùa của anh thì vừa giận lại
vừa vui vẻ :
“
Có gì nói đi.”
“
Anh đã trao đổi với mẹ rồi. Em chỉ cần nghe lời mẹ em là được . ”
“
Anh lại định giở trò gì nữa? Tôi nhất định không để anh lừa đâu.”
Vĩ
Dương tự vò tóc mình. Cô hôm nay làm sao vậy, cứ nhất quyết cự tuyệt anh là sao
? Nhưng may, anh đã chuẩn bị sẵn phương án dự phòng rồi :
“
Nguyên à, em nhìn trong phòng mình xem có gì lạ không ?”
Cô
vứt điện thoại xuống giường, cố ý cho hắn tốn tiền điện thoại một chút. Lau hết
gỉ mắt xong cô mới nhìn khắp phòng, nhìn trên, nhìn dưới, nhìn trái , nhìn phải
rồi thét vào chiếc điện thoại đáng thương :
“
Bật Mã Ôn …”
“
Em nhận ra nhanh thật đấy.”
“
Sao anh lại thả gián vào phòng tôi ?”
“
Này , không phải anh… không phải cái đó… thật mà… em nhìn kĩ lại xem… không
phải gián… em biết anh không đời nào làm trò cỏn con đó mà.”
“
Chẳng lẽ anh còn trò kinh khủng hơn nữa… anh thả rắn hay là chuột vào phòng tôi
? Nói !!!”
Cô
hoảng loạn làm anh cũng hoảng loạn luôn , suýt nữa làm rớt điện thoại anh run
run nói :
“
Không, là cái laptop của em. Anh đang giữ laptop của em.”
Cô
vừa bình tâm lại được một chút, lập tức liền nổi xung :
“
Anh dám mở laptop của tôi xem , anh mà dám vào mấy cái file có mã khóa của tôi
xem…tôi sẽ…tôi sẽ…”
Cô
nắm chặt tay thành nắm đấm kêu răng rắc :“liều mạng với anh.”
Rồi
bồi thêm một tràng cười man rợ nữa cô lẩm bẩm : “ Với lại anh làm sao biết mật
khẩu của tôi là Nguyencutebaby chứ.”
“Thế
mà anh nghĩ mãi không ra. Đúng là anh đánh giá quá thấp độ biến thái của em mà.
Bây giờ anh mở file ra, ồ cái này mà đưa cho mọi người xem thì vui thật đấy,
còn có cả băng ghi âm em hát trong phòng tắm nữa này… ôi em đen tối quá Nguyên
ạ…”
“
Anh ngậm miệng lại cho tôi. Phải làm thế nào anh mới hoàn trả nguyên vẹn cái
laptop cho tôi hả ?”
“
Đơn giản lắm, anh đã nói rồi . Em chỉ cần ngoan ngoãn làm theo những gì mẹ bảo
là được. Công bằng mà nói hồi trước em đã hứa với anh là sẽ răm rắp nghe lời
anh, làm cho anh vui lòng mà.”
“
Nốt lần này thôi, sẽ không còn lần sau nữa.” – Cô nói cụt lủn rồi cúp điện
thoại, hằm hằm đạp cửa ra ngoài như thể cái cửa nó có tội tình với người mở ,
không quên bê cả chậu nước đang chứa chấp con gián đáng thương nữa.
(Vợ
gián ở trong góc phòng kêu thảm thiết : “ Anh ơi sao anh nỡ bỏ mẹ con em mà đi.
Gián
con liên tục rên rỉ : “ Bố ơi, bố còn chưa kiếm thức ăn cho con lần nào mà.”
Gián
cha sắp qua đời trong chậu nước còn cố ngóc đầu lên nói : “ Con trai , con gái,
nợ máu nhất định phải trả. Có vậy cha mới an lòng nhắm mắt xuôi tay được. Hự…”
Gián
cha bị Nguyên đạp thêm một phát nữa, vứt thẳng vào thùng rác , không cho gia
đình cơ hội an táng. Thiện tai , thiện tai.)
Cô
đánh răng, rửa mặt, tắm rửa qua loa, thay một bộ quê mùa nhất có thể, không
thèm chải đầu nữa mà đi ra ngoài.
“
Thế nào đi được chưa con ?” Bà Linh đã ăn mặc chỉnh tề, bên ngoài còn khoác
chiếc áo lông đắt tiền , trang điểm rực rỡ, đứng bên cạnh ông Toàn diện comlê
đen bóng , thắt chiếc cà vạt mới tinh đúng màu ông thích.
“
Bố mẹ định dẫn con đi đâu mà ăn mặc thời thượng khủng khiếp vậy. Thật chẳng
giống bố mẹ bình thường chút nào cả.”
“
Hôm nay là ngày tết bố mẹ cũng phải diện một
chút chứ. Con cũng vậy, nào đi theo mẹ đến chỗ này trước đã. Ông còn
không mau đi lấy xe đi.”- Bà quay sang ông Toàn trách móc.
Ông
không đồng tình lắm với thái độ hối hả như đi đám cưới con của vợ mình nhưng
vẫn săng sái đi chuẩn bị.
Đến
hơn mười một giờ chiếc xe dừng lại trước một tiệm làm đẹp sa hoa bậc nhất thành
phố.
“
Mau mau xuống đi con.” – Bà Linh lôi con gái vào tiệm, ấn cô ngồi xuống ghế rồi
háo hức gọi cô chủ tiệm.
“
Mẹ…mẹ đừng làm con xấu hổ như thế nữ