Polaroid
Ép Cưới

Ép Cưới

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322142

Bình chọn: 8.5.00/10/214 lượt.

hắc mẹ cháu thích cháu gái lắm đấy. Nếu mấy đứa ngại nuôi con thì cứ đưa về

đây ông chăm cho.”

Nguyên nghe

xong suýt nữa rớt hàm, vội vàng lấy tay đỡ lấy miệng của mình tránh trường hợp

cô cất tiếng hét oanh vàng thủng hết màng nhĩ những vị trung niên đang ngồi

trong phòng đây.

“ Ông nói

đùa gì vậy, chúng cháu …”

“ Vâng,

cháu cũng đang tính chuyện này. Hồi trước cháu còn nghĩ là đợi cô ấy tốt nghiệp

cái đã. Nhưng sự tình đang thuận lợi thế này, chúng cháu đều cảm thấy rất hạnh

phúc, cháu nghĩ tổ chức luôn trong năm nay cũng tốt ông ạ.”

“ Ừ , dù sao

thì hai đứa đã hợp nhau như thế, lấy nhau sớm đi cũng tốt, dễ dàng sắp xếp

chuyện tương lai. Ôi tuổi trẻ thật là…”

“ Ông nó à,

ông lại thế nữa rồi. Đừng suốt ngày động một cái lại tuổi trẻ thế này tuổi trẻ

thế kia nữa. Chắc ông mệt rồi, chiều nay còn phải đi chúc tết mấy nhà nữa mà.

Có chuyện gì để sau tâm sự đi, thời gian còn dài. Sau này đều là người một nhà

thôi.”- Bà nội cô lên tiếng ngăn cản.

Các bác

cộng với mẹ cô đồng loạt gật đầu đồng tình, mặc cho gương mặt cô viết rõ bốn

chứ ” Con không đồng ý”. Còn bố cô thì vẫn dửng dưng, không hài lòng cũng không

phản đối, đúng là lão già xấu xa.

“ Vậy thôi,

hôm nay chúng con làm phiền ông nhiều rồi, ông nghỉ ngơi sớm. Năm mới tết đến

chúc ông ngày càng khỏe khoắn , minh mẫn, hưởng phúc lộc, sống an nhàn, thọ hơn

trăm tuổi. Chúng cháu sẽ sớm mời ông đến đám cưới làm chủ trì.”

“ Cháu cũng

bảo bên nhà cháu sớm sắp xếp để gặp mặt đi.” Sau đó ông còn nói thầm một điều

gì đó vào tai Dương khiến anh nở nụ cười tinh quái. Anh và cô chào mọi người

trong phòng rồi nhanh chóng rời đi.

Nguyên cũng

không cả nhớ rõ mình đã về nhà bằng cách nào nữa. Cô vừa về đã mơ mơ màng màng

chui vào phòng đóng sập cửa lại, còn nghe loáng thoáng Vĩ Dương nói là ra ngoài

có chút việc gì đó , cô nhớ ăn tối đầy đủ. Cô nằm lăn đi lăn lại trên giường

một hồi vẫn thấy xung quanh chẳng có động tĩnh gì, chẳng có ai vào trêu tức cô

nữa, chứng tỏ tên Dương này ra ngoài thật rồi.

Bạch Vĩ

Dương sau khi lừa cả nhà cô một màn ngoạn mục như thế, định biến mất không dấu

tích luôn à. Cô gọi điện thoại cho hắn thì liên tục báo máy bận. Tự nhiên cảm

giác có cái gì đó nghèn nghẹn ở ngực khiến cô thấy tức thở kinh khủng. Cha mẹ

cô chắc lại ở lại nhà ông nội ăn thêm bữa cơm tối nữa rồi, Bạch Vĩ Dương không

ở đây, cô cũng ngại đến nhà sư phụ ăn chực lắm vì dù sao hôm nay cũng là đầu

năm.Cô vốn đã xui xẻo lắm rồi , lại vác cả cái cục xui xẻo vào nhà thầy ấy có

vẻ không hay lắm.

Thường

những lúc rảnh rỗi thế này Nguyên sẽ vừa ăn mì tôm vừa nghiền ngẫm mấy bộ phim

hay hoặc tám nhảm với đám bạn . Nhưng tự nhiên cô chẳng có tâm trạng làm mấy

việc đó.

Cô bắt đầu làm một cái việc mà hiếm khi cô làm

trong đời đó là nghiệm xem một ngày qua mình đã làm được những gì. Sau khi vác

cái ghế tựa ra ban công , hít thở chút không khí trong lành để ổn định tâm

trạng Nguyên bắt đầu nghệt mặt ra. Trời hôm nay không sao cũng không trăng,

cũng không có mưa nhưng chả hiểu sao tự nhiên Nguyên lại nhớ đến hôm hắn ra sân

gọi cô. Hắn đã hứa từ lần sau cô mà còn ngồi như vậy nữa hắn nhất định là người

đầu tiên bế cố vào nhà.Vậy mà bây giờ chẳng thấy hắn đâu cả .

Aaaaa…cô

lại suy nghĩ lung tung rồi , tập trung vào vấn đề chính đi nào. Ngày hôm nay tỉnh

dậy… việc đầu tiên là cãi nhau với Vĩ Dương, sau đó cùng hắn nói chuyện, kể về

gia đình cô, tiếp tục cùng hắn đến nhà ông nội, cùng hắn chào hỏi mọi người,

cùng hắn ăn cơm, cùng hắn đến nhà thờ họ thắp hương, cùng hắn nói chuyện tương

lai với ông nội và cuối cùng là về nhà cũng hắn luôn. Sao cả ngày của cô lúc

nào cũng chỉ có hình ảnh của hắn không thôi vậy ? Hắn trêu trọc cô, cười với cô

, cả gương mặt hắn khi bị cô chỉnh nữa. Lúc nào hắn cũng hiểu rõ mọi thứ về cô

hết còn cô chẳng biết gì mấy về hắn cả. Ngay kể cả những người xung quanh cô

cũng yêu quý hắn. Chắc chắn phải hiểu rõ hắn lắm ông nội mới dễ dàng trao cô

cho hắn ngay lập tức như vậy. Chẳng lẽ không ai thèm hỏi xem cô có yêu hắn

không à.

Thế cô có

yêu hắn không ?

Tiêu Nguyên

khựng lại.

“Yêu”

Từ lúc cô

gặp hắn đến giờ đây có lẽ là lần đầu tiên cô thẳng thắn đối mặt với từ này. Nếu

xét về mặt lí trí mà nói thì đúng là hắn chẳng có gì đáng chê cả, đẹp trai, nhà

giàu, phẩm chất tốt, tháo vát , nhanh nhẹn, hiểu lễ nghĩa… Còn xét về mặt tình

cảm thì…

Ghen có

phải dấu hiệu của yêu không ?

Nhớ có phải

dấu hiệu của yêu không ?

Cô đối với

hắn đúng là luôn có một có một cái gì đó rất khác.

Sợ hắn nghĩ

xấu về mình, sợ mình xấu xí trước mặt hắn…đây chẳng lẽ cũng là dấu hiệu của yêu

à ?

Cô đã từng

nghĩ rằng mình sẽ chẳng bao giờ yêu nổi ai cả, bởi vì trong cái đống dấu hiệu

tim đập chân run, ngại ngùng xấu hổ khi yêu cô chẳng hợp với cái nào hết. Giờ

cô mới hiểu sẽ chẳng ai có thể biết hết tất cả mọi thứ về yêu. Cô đối với hắn

như là một thứ nghiễm nhiên không bao giờ tách rời vậy. Cô chẳng bao giờ phải

lo sợ vì nghĩ rằng tay hắn vẫn luôn nắm chặt tay mình. Cô còn từng ngẩng cao

đầu mà nói với hắn rằng,