
àng bồi bàn
vẫn làm tư thế mời với cô rồi chỉ cô đến trước cánh cửa vào khu VIP. Ngay lúc
cánh cửa mở ra thì năm người xuất hiện nhảy thật điêu luyện trong vũ điệu sôi
động của bài Mirotic. Nguyên sững sỡ cả người. Cô giật nhẹ tay áo của anh bồi
bàn :
“
Cái này có nằm trong suất ăn đặc biệt của nhà hàng không vậy ?”
Anh
ta vẫn cười bí hiểm-một nụ cười rất quen thuộc , nhưng đầu óc cô mụ mẫm đến mức
không nhận ra, nhìn cô rồi dẫn cô đi qua cánh cửa. Đằng sau cánh cửa là một cầu thang dốc dẫn
xuống một khoảng không gian rộng lớn, mang vẻ đẹp quý phái của kiến trúc Châu
Âu. Những bức tường cũng màu vàng hao hao của nắng thu nhưng tràn ngập hoa văn
chạm nổi tinh xảo như những nhánh cây đang lan tỏa khắp nơi. Cô phải vịn tay
vào anh bồi bàn để khỏi ngã vì đôi dày cao gót. Bên dưới, ngay chỗ hành lang là
một tấm thảm màu đỏ trải dài. Hai bên là những em bé mặc váy trắng bồng bềnh dễ
thương như thiên thần. Mỗi bước chân cô đi lại ngập trong cánh hoa nhiều màu
sắc rực rỡ. Còn cô chỉ biết cười ngơ ngẩn, háo hức đón chờ những thứ xuất hiện
tiếp theo.
Một cô gái đeo mạng che hiện ra trong bộ váy
múa bale tuyệt đẹp điểm xuyết bởi những dây kim tuyến lấp lánh. Anh chàng bồi
bàn bước tới cùng cô gái kia múa lượn trong những điệu vũ đẹp mắt hài hòa mê
hồn. Nguyên đờ đẫn cả người, cho đến khi cô gái kia nhún nhảy đến bên cô , ánh
mắt lấp lánh ý cười, nhưng trông lại hơi mơ hồ và kéo tay cô đi. Nguyên khập
khiễng đi theo cô ấy đến một cánh cửa thứ hai. Hàng người ở phía sau cô ngày
một dài, ai cũng vỗ tay theo điệu nhạc đang vang lên lúc này- Bolero, cũng là
một bài hát của DBSK và nhìn cô ngưỡng mộ. Cánh cửa mở ra một căn phòng tối ,
nổi bật với một màn hình tivi rất lớn.
Đó
là hình của cô và Bạch Vĩ Dương đang cười với nhau. Cô không nhớ mình đã chụp
bức hình này vào lúc nào, cô chỉ cảm nhận được nụ cười của mình khi ấy rạng rỡ
biết bao, hạnh phúc biết bao. Màn hình lại thay đổi, gương mặt của Bạch Vĩ
Dương hiện lên, ngượng ngùng nhìn vào máy quay. Bạch Vĩ Dương mà cũng biết
ngượng ngùng, lúng túng ư?
Anh
nói, giọng trầm ấm nhưng không còn một chút ý đùa cợt nào nữa, hoàn toàn chững
chạc :
“Nguyên
à … thời gian qua ở bên em đối với anh là những giây phút hạnh phúc nhất. Em có
thể không biết nhiều về anh nhưng anh lại hiểu em như hiểu chính bản thân mình
vậy. Anh tin rằng tình yêu của chúng ta là vĩnh cửu, không bao giờ phai mờ, và
dù có dùng hàng ngàn trang văn cũng không thể nói hết lên được tình yêu của anh
dành cho em.” – Vĩ Dương dừng lại cân nhắc, chỉ vài giây , nhưng với cô như cả
thế kỉ đã trôi qua. Giờ đây chỉ có anh trên màn hình , nói với cô về một tình
yêu đẹp như trong giấc mộng mà hai người sẽ cùng vun đắp.
Anh
lại nói tiếp , gương mặt rạng rỡ trong nụ cười :
“Tin anh đi, chỉ cần em đồng ý với anh thì dù
em đang ở bất cứ nơi đâu anh cũng sẽ đến… và đứng chờ em nơi cuối con đường…”
Cả
hội trường vỡ òa trong tiếng vỗ tay , hò hét của mọi người xung quanh. Cô vẫn
đứng lặng, nhìn chăm chăm lên màn hình. Anh muốn cô đồng ý điều gì ? Anh nghĩ
gì khi nói ra những câu tình cảm đó ?
Các
đèn chùm trên cao được bật lên, hai bên căn phòng, rèm được kéo ra, một dàn
nhạc công ngồi hàng đầu và đằng sau là dãy ghế đầy người đang nhấp nha nhấp
nhổm, ngóng cổ nhìn ra ngoài.
Cha
mẹ cô ngồi đó với cả cha mẹ Bạch Vĩ Dương, có cả ông nội cô, ông nội Vĩ Dương
nữa, còn rất nhiều họ hàng và bạn thân cô đều ở đó. Minh Phương giơ ngón cái
lên với cô, Hà Linh còn làm điệu bộ bắn súng.
Nhưng
cô không hề để ý. Cô vẫn nhìn chăm chăm đến trước màn hình , nơi hiện lên dưới
ánh đèn là một bục sân khấu cao còn kéo kín rèm. Giờ đây tiếng nhạc đã ngừng,
nhưng trái tim cô lại như đập nhịp nhạc trong lồng ngực. Cô có thể mờ mờ đoán
ra được thứ sẽ xảy ra tiếp theo, nhưng lại tự hỏi bản thân mình có phải suy
nghĩ nhiều quá thành ra ngủ mơ giữa ban ngày hay không?
Mới
hai ngày trước thôi cô giận Bạch Vĩ Dương , giận hắn vì lôi cô vào cái trò chơi
ngớ ngẩn này, để cô đi trong vòng luẩn quẩn của tình yêu, tự mình dẫm vào đuôi
mình và đau đớn. Nhưng cô lại cũng không dám nói thật với hắn, cô cũng có lòng
tự trọng và cô biết đây chỉ là một trò chơi mà thôi. Trên đời này không hề có
chuyện tình cảm như trong cổ tích . Nhất là đối với cô- một người không bằng nửa
cô bé lọ lem và Bạch Vĩ Dương- chàng bạch mã hoàng tử xuất sắc bậc nhất trên
đời.
Cô
không thể nào tin.
Bởi
vì Bạch Vĩ Dương trên màn hình đang nói với cô :
“Anh
rất hiếm khi hát trước mặt ai đó. Nhưng chỉ cần làm em vui thì điều gì anh cũng
có thể làm.”
Màn hình xuất hiện dòng chữ lớn : Gửi tới
người con gái anh yêu bài hát này- bài hát đầu tiên anh sáng tác vì một cô gái.
Bài
hát mang tên :Tôi đã yêu cô gái ấy
Và
rèm sân khấu được kéo ra. Bạch Vĩ Dương trong bộ vest đen hài hòa với từng
đường nét của cơ thể xuất hiện.
“Giây
đầu tiên thấy đôi mắt em
Và
nụ cười em trên mọi trêu đùa
Tôi
đã yêu cô gái ấy bằng sự chân thành
Muốn
ôm em , bảo vệ , che chở em khỏi bão tố cuộc đời
Ngày
ngày ngóng trông e