
nhẹ chút..."
"Mặc thường phục thì hoạt bát quá...Tay đừng lộn xộn..Chao ôi, tiếp tục..."
Bất kể là chuyện gì xảy ra, ngày đều phải tiếp tục, đặc biệt là cuộc sống này.
Đợt điều trị cuối cùng qua đi rất nhanh. Phim chụp não của Viên Lãng đã có, chỗ tụ máu đã tan đi. Vốn khối máu bầm vô cùng nhỏ, xác suất tái phát
là một phần mười vạn, uống chút thuốc tan máu, làm chút vật lý trị liệu
gì đó cũng được rồi.
Viên Lãng đang thu dọn đồ đạc, mặc thường phục, tới bệnh viện làm lần điệu trị cuối cùng là anh có thể về thẳng đơn vị.
Buổi trưa tới bệnh viện đón anh, điều trị chưa kết thúc, mắt thấy sắp tới
lúc họp, rốt cuộc thấy anh ra ngoài, cài cúc áo, đội mũ lên, kéo kéo vạt áo.
Tôi nghe điện thoại: "Tôi còn đang ở bệnh viện, lập tức kêu
xe tới đây. Ông Trương Ca lái xe tới đón tôi? Đều đang chờ tôi? Được!"
Ngoài cửa lớn bệnh viện, xe của trụ sở đón Viên Lãng đã tới, sau đó, xe tới đón tôi cũng tới.
Hai người chia ra lên xe, Viên Lãng vươn tay ra hiệu hẹn gặp lại với tôi qua cửa sổ xe.
Tôi ngồi vào ghế bên cạnh ông Trương Ca, nhìn chiếc xe quân đội từ từ đi
xa, ngẫm lại mỗi ngày trong một tháng này đều ở bên cạnh anh, như thể
một giấc mơ không thể tin được.
Ông Trương Ca thấy bộ dạng mất hồn mất vía thì cười hỏi: "Chồng cô?"
Tôi gật đầu.
"Nghe nói hai vị không thường gặp mặt."
"Hả? Gặp chứ, mỗi hai tháng có thể gặp một lần.
Ông Trương Ca cười rộ lên, lắc đầu: "Xem ra không dễ làm gia đình quân nhân."
"Trương Ca, bác toàn đùa con, đi thôi, đang chờ đấy." Tôi thở ra một hơi thật dài.
Viên Lãng, thuận buồm xuôi gió! Cuối tháng, tối hôm qua tính bảng báo cáo trích phần trăm cả đêm, hôm nay
tổng kết thì biết, lúc lão đại kết án Trần Từ thì suýt chút nữa tôi ngủ
thiếp đi. Về nhà cơm cũng không ăn, tôi nằm vật xuống giường ngủ tới lúc trời đen kịt.
Lúc tỉnh dậy thì thấy vầng trăng tròn tỏa sáng trên bầu trời.
"Hằng Nga, Ngô Cương, con thỏ, Trung thu vui vẻ!" Tôi mở cửa sổ ra nói với vầng trăng tròn.
"Em chúc ai Trung thu vui vẻ vậy?" Ngoài cửa có một cái đầu thò vào.
"Chồng? Anh về rồi à?" Tôi nhảy lên ôm đầu anh.
"Được rồi, anh ngã mất." Viên Lãng bị tôi hôn mạnh một cái thì lắc đầu.
Vừa mở cửa phòng khách thì thấy hơi nước mát mẻ.
"Chồng, anh nghỉ ngơi đi, em làm cho!" Tôi nhận lấy cây lau nhà. Viên Lãng đi
rửa tay, giọng truyền ra từ toilet: "Trên bàn có đồ ăn, ăn nhanh đi."
Tôi mở nắp cái chén trên bàn, khoai tây với thịt kho tàu, gỏi ngó sen, ớt
xanh trộn trứng muối, miến cà chua nóng hầm hập. Tôi cảm động, đi tới vò áo Viên Lãng: "Chồng, tay nghề thật tốt. Chờ anh về hưu chúng ta mở
quán cơm đi."
Viên Lãng hôn cái chụt lên gáy tôi, nói: "Được, mở cái gì cũng được, miễn là em thích."
Tôi ăn như gió cuốn mây trôi, Viên Lãng rót một ly nước đưa cho tôi, quay
sang nhìn tôi: "Không nghẹn chết đấy chứ?" Miệng tôi ngậm một miếng lớn, lắc đầu, ăn tiếp.
Viên Lãng ngồi vào ghế sofa, chợt nói khẽ:
"Tính tình em như trẻ con, không có anh thì phải làm sao?" Tôi không
nghe rõ, nghiêng đầu định hỏi thì chuông điện thoại vang lên.
"Xin chào, Dư Bội."
"Khách gây sự? Quản lý trực đâu?"
"Khách biết tôi? Tôi quen nhiều lắm. Anh ta là ai?"
"Được rồi, tôi tới ngay. Khuyên anh ta tới phòng làm việc ngồi một lát đi."
Tôi mặc áo khoác, Viên Lãng cúi đầu đi giày: "Hơn nửa đêm rồi, anh đi với em."
"Chồng nghỉ ngơi đi, không sao đâu." Tôi cản anh.
"Anh biết không sao. Anh chỉ muốn ở bên em nhiều hơn."
Ra cửa bắt xe, linh quang của tôi bỗng hiện lên: "Các anh phải đi làm
nhiệm vụ lớn à?" Viên Lãng gật đầu. Tôi nắm chặt tay anh, nắm thật chặt.
Vừa vào phòng trực ở khách sạn thì nghe thấy tiếng ồn ào. Tôi mặt nhăn mày nhíu, đổi sang khuôn mặt tươi cười.
"Ơ, Trịnh tổng, đã lâu không gặp, cũng không gọi điện cho tôi, không ngờ
lại là ông." Tôi cười chào, trong lòng thầm mắng: "Trịnh đầu trọc, con
ma men khốn kiếp."
"Này, tôi nói cũng quá không được đi. Đổi một
phòng thôi mà. Tiểu Từ! Đây là quản lý Từ của chúng tôi. Đổi phòng VIP
cho Trịnh tổng, nhanh lên. Trịnh tổng xin theo chúng tôi. Quan hệ đã bao nhiêu năm, hẳn phải thế."
"Cảm ơn gì chứ, sớm biết ngài đưa
khách hàng tới, vậy không phải đã sớm sắp xếp xong xuôi sao? Sau này
cód✭đ✭L✭q✭đviệc gì thì cứ trực tiếp tìm quản lý Từ của chúng tôi, cũng
như tìm tôi vậy. Tiểu Từ, hôm nay nhà hàng tây có tôm hùm Boston, đưa
lên cho bọn họ một con. Ngày mai Trịnh tổng cần mời khách hàng quan
trọng."
Vài con ma men vào thang máy, tôi gọi Tiểu Từ vào phòng trực, nửa an ủi nửa dạy dỗ, nói một hồi.
Ra khỏi phòng làm việc, Viên Lãng đang ngồi trên ghế sofa trong đại sảnh đọc báo. Bản tiếng Anh 《 Nhật báo Trung Quốc》.
"Xử lý xong rồi hả? Về nhà thôi." Viên Lãng đặt tờ báo xuống, đứng lên.
Dọc đường không nói lời nào. Xuống xe ở cửa tiểu khu, ánh trăng trải trên mặt đất, yên lặng vô cùng.
Tôi nắm tay Viên Lãng theo thói quen. Cầm tay anh tôi đã cảm thấy trong lòng rất bình yên.
"Nghĩ gì thế?" Tôi nhìn Viên Lãng đang có dáng vẻ trầm tư.
"Anh đang nghĩ, thật ra thì anh vẫn muốn xem bộ dạng lúc làm việc của em một chút. Bởi vì thỉnh thoảng em sẽ c