
i vô trách nhiệm và dục vọng tuổi trẻ của tôi.
Tăng Tử nói, mỗi ngày ta xét thân ta ba việc[1'>.
[1'> Tăng Tử (505-435 trước công nguyên): là một trong những học trò
xuất sắc nhất của Khổng Tử. Nguyên văn câu nói là: “Mỗi ngày ta xét thân ta ba việc: Làm việc cho ai có hết lòng không? Đối với bạn có vẹn chữ
tín không? Đạo thầy truyền có học không?”
Đúng 5 giờ sáng tôi dậy chạy bộ, học từ vựng. Trong cơn gió buốt giá
cuối thu, tôi chạy đến quán tạp hóa gọi điện cho Lịch Xuyên. Muốn hỏi
xem đêm qua anh như thế nào rồi, không sao thật không.
Điện thoại đổ chuông vài tiếng, sau đó là tiếng tổng đài tự động:
“Thuê bao quý khách vừa gọi đã tắt máy. Xin vui lòng gọi lại sau.”
Có lẽ anh mệt quá, nên tắt máy đi ngủ. Tôi nhớ tôi có khuyên Lịch
Xuyên mua một cái tủ lạnh nhỏ đặt ở đầu giường, mỗi đêm anh dậy sẽ không cần đi vào bếp uống sữa. Lịch Xuyên nói lúc ngủ anh sợ tiếng ồn, đặc
biệt càng sợ nghe tiếng máy móc.
Học từ xong, tôi đi ăn sáng, đi học rồi trở về ký túc xá đã hơn 10
giờ. Tôi lại đến tiệm tạp hóa gọi điện thoại, vẫn không có ai trả lời,
vẫn là tiếng của tổng đài: “Thuê bao quý khách vừa gọi đã tắt máy. Xin
vui lòng gọi lại sau.”
Tôi cố gắng nhớ lại từng chi tiết chuyện tối qua. Trong rừng rất tối, tôi nhìn không rõ. Nhưng tôi có thể khẳng định người bảo vệ có đá anh
mấy cái. Đá ở đâu thì tôi không biết. Sau đó anh không chịu nói. Tôi lo
người kia đá trúng vết thương cũ của Lịch Xuyên, chỗ đó không có xương,
dưới da thịt mỏng manh chính là nội tạng. Lịch Xuyên bước đi là hoàn
toàn dựa vào lực của eo để kéo chân giả. Cho nên, đối với anh, đi bộ
thời gian dài chẳng khác gì bị tra tấn. Nhưng mà, Lịch Xuyên đi khá
cứng, gần như không thấy gì khác thường trong dáng đi, làm cho người
khác nhìn lầm, tưởng anh đi như người bình thường, không tốn sức lực.
Tôi tiếp tục đi học, hết môn kế tiếp, đã là buổi trưa. Tôi lại đi gọi điện thoại, vẫn tắt máy. Tôi đứng ngồi không yên, ra cổng trường bắt
taxi: “Bác tài, làm ơn tới Hoa viên Long Trạch.”
Trong xe không có máy sưởi, lạnh run người. Người tài xế đùa: “Hoa viên Long Trạch, cô sắp đến khu nhà giàu nha.”
“Vậy à? Tôi đi thăm bạn.”
“Hoa viên Long Trạch có thể xem là khu căn hộ mắc nhất Bắc Kinh. 40
ngàn tệ một mét vuông.” Người tài xế thè lưỡi: “Nhà bạn cô chắc là to
lắm nhỉ?”
“Anh ấy ở tầng cao nhất.”
“Ôi mẹ ơi, tầng cao nhất? Cô có nhìn nhầm không?”
“Tầng cao nhất thì sao?”
“Cô có biết diện tích tầng cao nhất rộng cỡ nào không?”
“Làm sao tôi biết được?”
“Tôi biết, năm trước lúc bán căn hộ tôi có chạy ngang qua khu đó, có
nhìn thấy bảng quảng cáo. Tầng cao nhất chỉ có một căn hộ thôi, hơn 500
mét vuông. Cứ tính là 500 mét vuông đi, năm trăm nhân 40 ngàn là 20
triệu tệ. Gia đình bạn cô làm gì?”
Trong lòng tôi cũng lạnh lẽo. Hèn gì người bảo vệ của tòa nhà nhìn
tôi bằng ánh mắt kỳ lạ. Với vẻ ngoài của tôi, quần áo của tôi, làm sao
vào tòa nhà đó được, vào đưa pizza thì may ra.
Sau khi xuống xe, tôi vào đại sảnh, tìm gặp bảo vệ. Là người bảo vệ
cũ, tôi nói: “Tôi muốn gặp anh Vương Lịch Xuyên. Có thể phiền anh gọi
điện thoại mời anh ấy xuống đây được không.”
Ông bảo vệ nhìn tôi, hỏi: “Chắc cô không hẹn trước đúng không? Nếu có hẹn trước, anh Vương sẽ báo cho tôi biết trước.”
Nhưng anh ta biết tôi có quen Lịch Xuyên, không dám làm khó dễ, nói
thêm: “Được rồi, để tôi gọi điện thoại lên nhà anh ấy, xem thử anh ấy có trên đó không?”
Anh ta gọi điện thoại, hiển nhiên không có ai nghe. Anh ta nói: “Anh
Vương không có nhà. Hay là cô ngồi đây chờ? Bên kia có sô pha.”
Tôi đi tới sô pha da thật ở phía sảnh tây ngồi xuống, phát hiện cạnh
đó có một cái bàn, trên bàn có cà phê miễn phí. Tôi rót một ly cà phê,
thêm đường, thêm sữa, sau đó lấy giáo trình đọc hiểu ra xem.
Tôi không có số điện thoại công ty Lịch Xuyên. Nếu anh đi làm, ít có
khả năng buổi trưa về nhà. Nhưng mà, nếu như anh có thể đi làm, thì sẽ
không tắt điện thoại.
Ngồi rất lâu, chờ rất lâu. Tôi chờ đến 3 giờ chiều, bụng đói kêu ọt ọt, mới nhìn thấy một người tôi biết từ cửa đi vào.
Kỷ Hoàn.
Kỷ Hoàn liền nhìn thấy tôi, đi tới cạnh tôi chào hỏi: “Cô gái, tôi đã từng gặp em rồi, nhưng không nhớ tên là gì.”
“Tạ Tiểu Thu.”
“Cô Tạ, em ngồi đợi ai hả?”
“Đúng vậy.” Tôi cảm thấy mặt hơi đỏ “Anh Kỷ, hôm nay anh có gặp Lịch Xuyên không?”
“Không có. Em có số điện thoại của cậu ấy không?”
“Di động tắt máy.”
“Vậy là em có số di động của cậu ấy.” Kỷ Hoàn nhắc lại. Hiển nhiên, Lịch Xuyên rất ít khi cho ai số di động của mình.
“Em có gọi điện thoại tới công ty của cậu ấy hỏi chưa? Lịch Xuyên là người nghiện làm việc, thường không trốn việc đâu.”
“Tôi không biết anh ấy làm việc ở đâu.” Tôi nói thật.
Kỷ Hoàn giật mình, cười, hỏi: “Cậu ấy cho em số điện thoại di động, nhưng không cho em biết chỗ làm việc?”
“Tôi chưa hỏi.”
Anh ta nhìn tôi, dường như có chút bất ngờ, sau đó nói: “Tôi có số
điện thoại của văn phòng cậu ấy, em có cần tôi gọi hỏi giúp không?”
“Có phiền anh không?”
“Chuyện nhỏ thôi.”
Anh ta ấn một dãy số, đưa điện thoại cho tôi: “Nhìn em lo lắng như vậy, ha