Snack's 1967
Gặp Gỡ Vương Lịch Xuyên

Gặp Gỡ Vương Lịch Xuyên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324550

Bình chọn: 9.00/10/455 lượt.

chạy đến giựt bình gas lại, trong chớp mắt đạp xe đạp chạy mất tăm.

“Haiz, cuối cùng cũng lớn rồi, biết thương chị mày rồi.” Tôi vui quá, nhìn theo bóng em trai mà khen.

Tôi liền thay đồ, đổi giày, xách giỏ đi chợ.

“Tiểu Thu về rồi hả?”

“Dạ.”

“Tiểu Thu mới về hả!”

“Dạ, con chào chú Tiền.”

“Tiểu Thu về rồi, mai qua nhà chị ăn cơm nha! Chị sẽ nấu gà hầm hạt

dẻ, vịt hầm chanh. Sẵn tiện em khuyên thằng con nhà chị vài câu luôn,

năm nay nó thi đại học mà không lo học gì hết. Giúp chị nha!”

“Dạ được ạ!”

Đây là thị trấn nhỏ, ai cũng biết tôi.

Tôi mua thức ăn xong, liền đến quầy tạp hóa gọi điện thoại đường dài. Vừa về đến nhà tôi liền phát hiện, điện thoại vẫn đang dò sóng, đang

“tìm kiếm” không bao lâu thì hết pin, tôi đổi cục pin khác, xem thử thấy vẫn chưa bắt được sóng, liền quăng điện thoại vào túi, ra ngoài tìm một chỗ gọi điện thoại đường dài. Tôi bấm số của Lịch Xuyên.

“Lịch Xuyên, tới nhà rồi!”

“Vậy à? Nhanh há.” Anh nói.

“Anh còn ở Bắc Kinh hả?”

“Anh còn ở Hạ Môn, anh tới trước em.”

“Lịch Xuyên, cảm ơn anh mua vé máy bay cho em, còn sắp xếp hành lý

cho em, còn cho em mượn va li nữa. Còn…” Lịch Xuyên giúp tôi nhiều quá,

cảm ơn bao nhiêu cũng không đủ.

“Không có gì, di động của em dùng được không?”

“Không được, không có sóng. Em đang gọi cho anh ở quầy tạp hóa.”

“Mắc không?”

“Rất mắc. Em không nói lâu được.”

“Đợi chút.” Anh nói “Anh có bỏ thẻ ATM vào một ngăn nhỏ trong va li

cho em, mật mã là 0907. Anh biết em không muốn nhận tiền của anh, thẻ đó không nhiều tiền lắm, chỉ để đề phòng thôi.”

“Không không không, thật đó, em không cần.”

“Tiểu Thu, nghe lời anh.”

“Ừ.” Tôi nghẹn ngào “Em nhớ anh.”

“Anh cũng nhớ em.”

“Sao là 0907, có ý nghĩa gì?”

“Sinh nhật anh. Em có nhớ không, hôm đó em làm đổ cà phê đầy người anh đó?”

“Sao lại là ngày đó?” Không biết vì sao, miệng tôi mằn mặn, nước mắt lặng lẽ tuôn.

“Chứng tỏ mình có duyên với nhau.”

“Bữa đó cũng là sinh nhật em.”

“Em gạt anh.”

“Thật đó. Khi nào về em sẽ đưa chứng minh cho anh xem.”

Tôi tưởng rằng, từ khi mẹ tôi qua đời, trên đời này, sẽ không còn ai

chăm sóc tôi nữa. Đối với ba tôi, em tôi, tôi vẫn cho rằng, nếu nói tôi

là con gái, chị gái, chi bằng nói tôi là mẹ của hai người này. Tôi chỉ

tổ chức sinh nhật ba lần, cả ba lần đều là lúc mẹ tôi còn sống. Mẹ mất

rồi, ba tôi bị sốc nặng, suốt mười mấy năm trời sống như người mất hồn,

không biết mình là ai. Vì vậy, tôi và Tiểu Đông chưa bao giờ tổ chức

sinh nhật, thậm chí còn kị nhắc tới sinh nhật của mình. Bởi vì sinh nhật Tiểu Đông chính là ngày giỗ mẹ tôi.

“Tiểu Thu… anh làm sao liên lạc với em?”

“Em sẽ gọi điện thoại cho anh thường xuyên. Chỉ có cách này thôi.”

Tôi nén nước mắt, vì dì Trương tiệm tạp hóa rất thân với ba tôi, tôi

không thể để lộ cảm xúc trước mặt dì.

“Chúc anh năm mới vui vẻ, tạm biệt.”

“Em giữ gìn sức khỏe, tạm biệt.”

Tôi trốn sau gốc cây nhỏ, gạt nước mắt, trấn định cảm xúc. Tôi dặm

thêm phấn, nhìn gương mặt trắng nõn. Sau đó, tôi xách giỏ lên chậm rãi

đi về nhà.

Lúc sắp tới nhà, từ xa tôi đã thấy ba tôi, ông một mình cô đơn đứng

trước cửa, ánh chiều nghiêng nghiêng chói lóa, tôi không thấy rõ mặt

ông.

“Ba!”

“Về rồi à.” Kỳ lạ, ông không cười.

“Ba, con mua nhiều đồ ăn lắm, tối nay nấu mấy món ngon ngon cho cả

nhà ăn!” Tôi bước tới ôm ông, cảm giác được cả người ông cứng lại.

“Ba! Sao vậy?”

“Con đi máy bay về?” Giọng ông lạnh lẽo.

Tim tôi gần như đóng băng ngay lập tức.

“Khoang hạng nhất?” Ông nhìn tôi chăm chăm, giống như không quen tôi “Tiền ở đâu ra?”

Tôi không nói gì. Tôi không biết nói dối, nhất là trước mặt ba tôi.

“… Dạ… một người bạn cho con mượn… con không mua được vé tàu lửa.”

“Bạn nào? Bạn trai hả?” Ông lạnh lùng nhìn tôi “Nó giúp con như vậy, con phải trả cho nó cái gì?”

“Con… con không có…”

“Đi theo ba.” Tay ông bắt lấy tay tôi như gọng kềm sắt, gần như là kéo tôi đi về đầu kia của khu phố.

Rất nhiều người nhìn hai cha con với ánh mắt hiếu kỳ. Tôi giả bộ cười, giả bộ không đau, giả bộ như đang đi dạo với ba tôi.

Càng đi thì chân tôi càng run lên. Vì tôi biết ba tôi muốn dẫn tôi đi đâu.

Chúng tôi vào trạm y tế của thị trấn, bác sĩ Triệu, bạn thân của ba

tôi, ở đó. Tôi đi vào, thấy bác sĩ Triệu chuẩn bị đi ra ngoài. Ba tôi

bước lên, thì thầm vào tai ông mấy câu.

Vẻ mặt bác sĩ Triệu biến sắc, giật mình nhìn tôi, lắc đầu: “Chuyện này khó làm lắm, kiểm tra cũng không dễ đâu.”

Ba tôi nghiêm giọng: “Lão Triệu!”

Bác sĩ Triệu nói với tôi: “Tiểu Thu, ba con yêu cầu bác làm… kiểm tra cho con.”

Tôi khoanh tay trước ngực, chống đối: “Con không làm.”

“Không làm chuyện gì đáng xấu hổ thì sợ gì?” Ba tôi lớn tiếng.

“Bác Triệu, năm nay bác bao nhiêu tuổi rồi?” Tôi hỏi lại.

Ông sửng sốt: “Năm mươi lăm.”

“Bác dám đụng vào con, con sẽ kiện bác quấy rối tình dục. Bác là bác

sĩ nổi tiếng, bác biết rõ, nếu bệnh nhân không muốn khám, thì bác sĩ

không được ép.”

Bác Triệu nhìn ba tôi, khó xử.

Ba tôi không nói gì, một lúc sau, ông lạnh lùng nói từng chữ một: “Thật ra con đã làm gì ở Bắc Kinh hả?!”

“Haiz, lão Tạ, Tiểu Thu