Teya Salat
Gặp Gỡ Vương Lịch Xuyên

Gặp Gỡ Vương Lịch Xuyên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324313

Bình chọn: 9.5.00/10/431 lượt.

tôi đã hết hy

vọng yêu anh, nhưng vẫn cần quyết tâm để hận anh. Chừng nào tôi mới

thoát khỏi địa ngục không lối này đây?

Tôi sửa soạn xong, đeo kính vào, bước ra hành lang đi một vòng. Phòng của Lịch Xuyên ngay đối diện phòng tôi. Bên trái là phòng của Tổng Giám đốc Vương, bên phải là phòng của Tô Quần, tiếp theo là phòng của Phó

Tổng Giám đốc Trương.

Tám giờ sáng hàng ngày là thời gian họp ban của CGP, các phòng ban sẽ báo cáo tiến độ công việc. Tuy nhiên, Trương Khánh Huy nói tôi không

tham gia cũng không sao. Vì tôi là phiên dịch, chỉ hỗ trợ công việc dịch thuật cho mỗi mình Lịch Xuyên. Công việc cụ thể thế nào chỉ cần tôi và

Lịch Xuyên trao đổi với nhau là được. Sếp lớn đã nói vậy, đương nhiên

con sâu lười như tôi vui như mở cờ trong bụng, không thèm tham dự bất cứ cuộc họp nào.

Tôi đi xuống nhà hàng, gọi một đĩa cá kho tiêu, một tô cháo gạo huyết rồng.

Đang là giờ ăn trưa, nhưng tôi nhìn quanh, chỉ có vài nhân viên của

CGP. Tôi chỉ thấy hai nhân viên đồ họa là Tiểu Đinh và Tiểu Tống. Những

người khác hình như đã ra công trường. Tôi tìm một bàn trống ngồi xuống, từ tốn ăn trưa. Đang ăn, một bóng đen xuất hiện trước mặt tôi. Tôi

ngẩng đầu lên thì thấy Tô Quần.

Nhìn sơ thấy Tô Quần khá giống Lưu Đức Hoa. Chỉ có điều da đen hơn,

mũi không cao bằng Lưu Đức Hoa, nhưng vóc dáng thì tương đối giống. Tuy

nhiên, số lượng người miền Bắc ở CGP nhiều hơn người miền Nam, nên anh

ta bị liệt vào nhóm nhỏ con. Nghe nói, anh ta vốn học thiết kế kiến

trúc, lúc đầu cũng làm thiết kế, nhưng không biết tại sao không bao lâu

thì chuyển sang làm hành chính.

Chức vụ của Tô Quần là trợ lý CEO, ngang cấp với Tổng Giám đốc Vương, lại khá thân thiết với Lịch Xuyên, nên ai cũng rất khách sáo khi nói

chuyện với anh ta, xem anh ta như cấp trên. Cả ngày anh ta đi theo sau

Lịch Xuyên, cũng ít nói ít cười giống hệt Lịch Xuyên, không giống trợ lý mà giống vệ sĩ hơn.

Tôi tưởng anh ta cũng đến ăn trưa, không ngờ anh ta chỉ gọi một ly trà rồi ngồi xuống cạnh tôi.

“Annie.”

“Anh Tô.”

“Đừng khách sao, cứ gọi tôi là Tô Quần đi.”

“Ừ.”

Anh ta uống một hớp trà, nhìn tôi ăn cháo, đột nhiên hỏi: “Annie, trước kia cô có quen anh Vương à?”

“Không có.” Tôi kiên quyết lắc đầu.

“Nhưng mà…” Anh ta trầm ngâm, dáng vẻ một chữ đáng giá ngàn vàng, “Hình như là… ừ, có mâu thuẫn, với anh Vương?”

“Không có. Anh ấy là sếp, tôi là nhân viên. Anh ấy nói gì, tôi nghe đó, đâu có mâu thuẫn gì đâu.” Như định đóng cột.

Anh ta lạnh lùng nhìn tôi, mặt lạnh như băng. Hồi lâu sau, anh ta

nói: “Tối hôm qua, tôi sang tìm anh Vương có việc, đúng lúc thấy cô nổi

giận đùng đùng chạy ra khỏi phòng anh ấy.”

Tôi làm nhiều việc tốt thì không ai thấy, nhưng mới sống ác một tí là bị người ta bắt gặp liền.

Tôi biết thái độ của tôi thiếu chuyên nghiệp, đành phải mặt dày biện

bạch: “Đâu có! Anh Vương nói cần từ điển, nên tôi liền về phòng lấy cho

anh ấy thôi mà.”

Anh ta lại lạnh lùng nhìn tôi.

“Chỉ có vậy thôi mà.” Miệng lưỡi tôi khô đắng, hai tay giơ lên, không còn gì để nói.

“Cô là phiên dịch, tra từ điển hình như là trách nhiệm của cô, đúng không?” Anh ta lạnh nhạt hỏi tiếp.

“Chúng tôi bất đồng ý kiến về một từ nên phải tra từ điển. Anh biết mà, anh Vương cũng biết nhiều chữ Hán lắm.”

Ai nói tôi không biết nói dối.

Đột nhiên giọng anh ta đanh lại, âm điệu cũng cao hơn: “Cô có chắc

là, cô đưa từ điển cho anh Vương, chứ không phải lấy từ điển đánh anh

ấy?”

“Cái gì? Tôi đánh anh ấy? Tôi đâu dám?”

Tôi hơi chột dạ khi nói câu này. Quả thật, tôi không nhớ mình đã làm

gì trong cơn tức giận. Tôi chỉ nhớ là tôi ném quyển từ điển về phía anh, rồi quay đầu bỏ đi. Nhớ tới đó, lòng bàn tay tôi liền toát mồ hôi lạnh. Quyển từ điển đó khá dày, nặng ít nhất cũng hơn cả ký. Nếu như vô ý ném đi, thì hậu quả không khác gì ném cục gạch.

Giọng nói của tôi nhất thời cũng hạ thấp xuống: “Không có, tôi không có… đánh… anh ấy.”

“Còn nói không có, anh ấy đau tới mức cả buổi cũng không dậy nổi!

Trên quyển từ điển kia còn viết tên cô kìa. Tạ Tiểu Thu, có phải là cô

không?”

Nhắc tới chuyện này tôi càng buồn bực. Quyển từ điển đó là do Lịch

Xuyên tặng tôi 6 năm trước. Lần đó chúng tôi đi nhà sách Tân Hoa, nhìn

thấy quyển từ điển đó, tôi chê mắc, cầm trên tay, đắn đo một lúc lâu,

vẫn tiếc tiền không mua, cuối cùng thì Lịch Xuyên trả tiền giúp. Do đó

tôi còn viết dòng chữ “Lịch Xuyên tặng” lên trang đầu tiên nữa. Sau đó

Lịch Xuyên đi mất, tôi vẫn phải sử dụng quyển từ điển đó, cứ nhìn thấy

tên Lịch Xuyên là tức giận, liền lấy bút dạ đen tô đè lên, che hết dòng

chữ bên dưới. Có lẽ Tô Quần không nhận ra.

Tôi thăm dò: “Vậy anh ấy… có bị thương không?

“Bị thương? Tháng trước anh ấy đi trượt tuyết, xương sống bị thương

vẫn chưa lành hẳn. Đáng lẽ hôm nay anh ấy phải ra công trường, nhưng giờ hủy lịch rồi, cũng không dự họp giao ban buổi sáng. Tôi vừa mới đi thăm anh ấy, anh ấy vẫn còn nằm trên giường.”

“Vậy làm sao bây giờ? Hay đưa anh ấy đi bệnh viện đi?”

“Anh Vương ghét nhất là vào bệnh viện. Không ai dám nhắc hai chữa bệnh viện trước mặt anh ấy!”

Chuyện