
hiểu ý nghĩa rồi, nhưng tôi vẫn chưa hiểu, câu này rốt cuộc hay ở chỗ nào.”
“Câu này hay ở chỗ dùng phép đảo ngữ.” Tôi tự kiểm điểm, đáng lẽ
không nên dịch nhiều thơ của Tạ Linh Vận. Tạ Linh Vận là danh nhân văn
hóa Ôn Châu, cuốn đại chí nào cũng nhắc tới ông ấy và thơ của ông ấy.
Nhưng mà, tôi không cần dịch quá nhiều, nếu câu thơ nào Lịch Xuyên cũng
hỏi kỹ càng, chắc tôi đi đời. Bây giờ tôi đành phải giảng ngữ pháp cổ
văn để làm khó anh.
“Đảo ngữ là gì?”
“Dislocation. Đáng lẽ hai câu này phải viết là “Trì đường xuân thảo
sinh, viên liễu minh cầm biến”. Vị ngữ “sinh” được đảo trước chủ ngữ là
“xuân thảo”, chính là phép đảo chủ vị. Trong thơ Đường, tác dụng chủ yếu của phép đảo ngữ là dùng ngữ pháp để là nổi bật hình tượng trong câu,
tạo ấn tượng thị giác cho người đọc.”
“Ừ, ấn tượng thị giác, tôi thích từ này.”
Xem ra anh còn muốn hỏi tiếp, nếu cứ hỏi tiếp thì tôi lộ tẩy mất. Tôi liền ngăn trước: “Chuyện này có liên quan gì đến kiến trúc không?”
“Không có liên quan thì không thể nghe để tăng thêm kiến thức à?”
Tô hết biết nói gì.
“Tạ Linh Vận họ Tạ, em cũng họ Tạ, em có quan hệ gì với ông ta không?”
“Có quan hệ.” Tôi hơi bực mình “Ba tôi nói, dòng họ Tạ nhà tôi là một chi của họ Tạ ở Trần Quận, đồng tông với Tạ Linh Vận.”
“Ông nội của tôi nói, nhà tôi thuộc gia tộc Vương thị thời Lang Nha[11'>. Cũng là một gia tộc lớn thời xưa.”
[11'> Lang Nha: một tên gọi khác của thời Đông Tấn, vì các vua này thuộc dòng dõi Lang Nha Vương.
“Cho nên, thơ Đường có câu “Cựu thời Vương Tạ đường tiền Yên, phi
nhập tầm thương bách tính gia”[12'>, chính là nói đến hai dòng họ này. Tổ tiên của chúng ta ngày xưa ở ngõ Ô Y, bên cầu Chu Tước, ngoài thành Kim Lăng, hai họ đều quen biết nhau. Kim Lăng chính là Nam Kinh thời nay.
Hiểu chưa?”
[12'> Trước thời Yên (756-763), hai gia tộc Vương thị và Tạ thị vốn không phải là bá tánh tầm thường.
Anh thành thật gật đầu: “Hiểu rồi.”
Một lát sau, anh nói tiếp: “Annie, tôi phát hiện em ngày càng học
rộng hiểu nhiều. Tối hôm kia, có rất nhiều từ em nói tôi chưa từng nghe
lần nào. Ví dụ như, actinidia chinensis là gì?”
“Đào mi hầu[13'>.”
[13'> Đào mi hầu: hay còn gọi là dương đào, đào khỉ… là một loại trái
cây đặc hữu của vùng núi cao Trung Quốc. Tương truyền các loại khỉ lớn
trên núi rất thích ăn trái này, nên người dân đặt tên là đào mi hầu.
“Nếu như em nói là kiwifruit, chắc tôi sẽ hiểu nhanh hơn.”
“Kiwi là tên gọi của New Zealand. Mà cây đào mi hầu vốn sinh trưởng ở Trung Quốc, đã mọc trên đất này suốt trăm ngàn năm qua. Thơ Đường có
câu “Trung đình tỉnh lan thượng, nhất giá mi hầu đào[14'>”. Mãi tới năm
1904, đào mi hầu mới được truyền vào New Zealand nhờ các nhà truyền
giáo. Anh muốn gọi thế nào thì tùy, tóm lại, tôi sẽ không gọi nó là
kiwi.”
[14'> Ngoài sân trên giếng nước, một giàn đào mi hầu.
“Ừm, phục em rồi. Bây giờ mới phát hiện ra em yêu nước đến mức nào, thậm chí còn yêu cả trái cây luôn.”
Tôi ngồi trong phòng Lịch Xuyên đúng hai tiếng rưỡi, giải thích cặn
kẽ từng bài thơ của Tạ Linh Vận cho anh nghe. Mới đầu, tôi còn tưởng là
do yêu cầu công việc, nhưng dần dần tôi bắt đầu nghi ngờ anh lấy tôi làm trò tiêu khiển. Cuối cùng, tôi vừa buồn ngủ vừa đói, ngáp lên ngáp
xuống trước mặt anh.
Anh vẫn đang dùng bút chì đánh dấu chú thích lên bản dịch của tôi
liên tục, rất ít khi ngẩng đầu. Nghe tiếng tôi ngáp, liền hỏi: “Sao vậy, hôm qua không ngủ hả?”
“Có chứ.” Tôi là thiên tài mà, cần gì cố gắng làm việc? Cần gì thức đêm hôm hoàn thành công việc?
Anh hỏi tiếp: “Vậy em ăn trưa chưa?”
Lúc tôi vào phòng anh, đã là một giờ chiều.
“Chưa.” Tôi đói đến sắp xỉu rồi.
“Hôm nay làm tới đây thôi.” Anh gác bút, đứng dậy, đi ra mở cửa cho tôi.
Tôi chạy ra quán bán đồ ăn vặt ngoài cổng, ăn đại một cái bánh hành chiên. Sau đó về phòng tắm một cái, nằm xuống ngủ ngay.
Tôi ngủ thẳng một mạch đến chiều ngày hôm sau, không có ai tìm tôi.
Tôi dậy, đi ra hành lang thì gặp Tiểu Đinh bên phòng đồ họa, thật ra
chúng tôi cũng chẳng thân thiết gì, nhưng cũng cùng đi xuống nhà hàng ăn trưa. Ăn xong, tôi hỏi anh ta: “Tiểu Đinh, tôi rất ít khi sang phòng đồ họa chơi, ngại quá, không biết tên đầy đủ của anh là gì?”
“Đinh Xuân Thu.”
Anh ta nói xong, nghiên cứu vẻ mặt tôi: “Sao, cô không thấy tên tôi hơi kỳ sao?”
“Đinh Xuân Thu, tên rất hay nha! Tả Truyện[1'> còn được gọi là Tả Thị Xuân Thu còn gì?”
[1'> Tả truyện hay Tả Thị Xuân Thu là tác phẩm sớm nhất của Trung Quốc viết về lịch sử phản ánh giai đoạn từ năm 722 TCN đến năm 468 TCN.
“Cô có đọc truyện của Kim Dung không?”
“Không.”
Anh ta bắt tay tôi: “Annie, cô gái duy nhất tôi biết chưa bị tiểu
thuyết kiếm hiệp đầu độc. Tôi xin chân thành bày tỏ lòng kính trọng với
cô.”
Tôi che miệng cười thầm. Thì ra anh ta sợ người khác gọi mình là “Tinh tú lão quái[2'>”.
[2'> Tinh tú lão quái Đinh Xuân Thu: một nhân vật phản diện trong bộ tiểu thuyết Thiên Long Bát Bộ của nhà văn Kim Dung.
“Những người khác đi đâu hết rồi?” Tôi nhìn lướt qua cả nhà hàng phía sau lưng anh ta, chỉ có vài người của CGP, không thấy Lịch Xuyên.