
trên người chim lớn, mắt vui vẻ híp thành
một đường ngang.
Vui vẻ luôn ngắn ngủi.
Lưu Chiêu Chiêu nắm cổ áo của Lôi Ti Ti lên: “Đi theo mình!”
Kết quả con chim lớn lại ôm Lôi Ti Ti tuyệt không buông tay, không buông tay.
Nữ vương Chiêu Chiêu tung ra một cước: “Con chim xấu, cút qua bên kia cho ta!
Không buông tay, ta liền tìm người cưỡi ngươi bạo lỗ đít của ngươi!”
Chim trắng lớn phát ra một tiếng nức nở nghẹn ngào, lùi lại hai bước: con gái
bây giờ, thật là càng ngày càng “nam tử hán” T^T
Lôi Ti Ti trợn tròn mắt: “Làm gì?”
Lưu Chiêu Chiêu chỉ vào một hàng kỳ trang dị phục: “Cậu chọn một cái mặc vào.”
Lôi Ti Ti ôm ngực: “Cậu muốn làm gì?!”
Lưu Chiêu Chiêu liếc xéo cô: “Mình không có hứng thú với con gái, càng không
hứng thú với cô gái ngực lớn nhưng không có đầu óc.”
Lôi Ti Ti nổi giận, người này sau khi chia tay với Thương Gian thì cứ như vậy,
cứ như vậy!
“Mặc không?”
“Không mặc!”
“Mặc không?!”
“Không mặc!”
Lưu Chiêu Chiêu đưa mắt nhìn Lôi Ti Ti hai giây, cả giận nói: “Cậu không mặc
mình cởi cho cậu xem!”
Khi Lôi Ti Ti giương mắt nhìn soi mói, Lưu Chiêu Chiêu cởi quần áo chọn một cái
váy cụt màu đỏ mặc vào.
Cái váy trên không che, dưới không đậy, Lôi Ti Ti nhìn mà trái tim nhỏ rung
động.
Lưu Chiêu Chiêu đã chạy tới âm u nói: “Tiểu Ti Ti, mình là quái vật sân bay ~”
Nói xong lắc bộ ngực nhỏ cười ha ha ba tiếng, Lôi Ti Ti giật mình cả người nổi
da gà.
Người khác không phải trở nên xấu khi thất tình, mà trở nên biến thái khi thất
tình.
... >///<...
Cuối cùng, bị Lưu Chiêu Chiêu đe dọa, Lôi Ti Ti vẫn chọn một bộ y phục mặc vào.
Vải màu xanh đỏ, khuynh hướng cảm xúc dầy cộm nặng nề, nơi ống tay áo có hình
rồng cùng màu mơ hồ.
Có phải cảm thấy rất quen thuộc hay không?
Đúng rồi, đây chính là Thanh Long bào công ty Ngân Thời gấp gáp chế tạo, cũng
chính là bắt chước chế theo y phục trên người Giang gia.
Lúc tuyển mỹ nữ, không phải nói top mười người chơi nữ có thể tới làm show-girl
sao?
Công ty Ngân Thời bị sáng ý này dẫn dắt, lại liên lạc với xã cosplay của đại
học T —— cũng chính là xã đoàn của Lưu Chiêu Chiêu —— chộp tới một số đồng nam
đồng nữ cos nhân vật khác trong trò chơi.
Vì vậy, Lưu Chiêu Chiêu thân là xã trưởng, nhẫn tâm chộp tới Lôi Ti Ti.
Bởi vì cô là lao công miễn phí, không lấy tiền >V<
Bạn bè, là dùng rồi bán ~
Lưu Chiêu Chiêu liếc nhìn Lôi Ti Ti, nhíu mày: “Hả, sao cậu chọn y phục của
Giang vậy? Lôi Ti Ti, cậu muốn chân đứng hai thuyền à?”
Lôi Ti Ti vội vàng giải thích: “Ai nói! Bộ y phục này vải vóc tương đối nhiều
mình mới chọn nó có được hay không?!”
Thấy mặt Lưu Chiêu Chiêu không tin, Lôi Ti Ti vung tay lên: “Cái gì, mình xem
Giang gia là cặn bã! Ai suy nghĩ lung tung, ngu ngốc mới suy nghĩ lung tung!”
Lưu Chiêu Chiêu khinh thường: “Cậu không phải là ngu ngốc sao?!”
Lôi Ti Ti nổi giận, nhào tới, bị Lưu Chiêu Chiêu đá ra: “Cậu vừa nói là thật?”
“Đương nhiên là thật!” Lôi Ti Ti gật đầu như bằm tỏi, tỏ vẻ rất chân thành với
Ngụy Dịch.
Lưu Chiêu Chiêu sờ sờ cằm: “Coi Giang gia là cặn bã —— ha ha ha, cậu xem Giang
gia là... Vật bài tiết? Ti Ti, cậu nói nếu Giang gia biết, cậu sẽ như thế nào?”
Nói xong Lưu Chiêu Chiêu làm một động tác chém cổ, tâm tình thật tốt đi ra cửa.
Nếu Giang gia biết —— mặt của Lôi Ti Ti xanh biếc, tím tái...
Anh sẽ trực tiếp chém mình thành vật bài tiết sao?
... (>_<)...
Lôi Ti Ti vẫn duy trì trạng thái run run rẩy rẩy.
Cho tới người khác đi tới triển lãm mới lảo đảo, sơ ý thiếu chút nữa té xuống.
Cũng may Lưu Chiêu Chiêu tay mắt lanh lẹ lôi cô một cái: “Đi bộ nhìn đường! Cậu
không thể để mình bớt lo sao?!”
Lôi Ti Ti ngại đỏ mặt, tìm một góc hẻo lánh đứng ngay ngắn.
Thật là, quá mất mặt T^T
Mặc dù cái tên showgirl nghe rất lợi hại, nhưng ở trong lý giải của Lôi Ti Ti,
chính là đứng ngay đơ ở bên cạnh chỗ triển lãm, sau đó sẽ bị một đám người lôi
kéo chụp hình.
Lôi Ti Ti rơi lệ ngắm nhìn bốn phía: chẳng lẽ quanh thân mình cũng tản ra mùi
của vật biểu tượng sao? Nhiều người đến cô sắp không thở nổi.
Lưu Chiêu Chiêu đứng xa xa nhìn, khẽ hất cằm lên như nữ vương: “Sự thật chứng
minh, xã chúng ta làm tuyên truyền còn có hiệu quả hơn thập đại mỹ nhân của
Mộng Tưởng quốc nhiều. Cho nên, lần tài trợ này, chúng tôi phải được bao nhiêu
đây.”
Nói xong nữ vương quơ quơ bốn ngón tay trước mặt những người phụ trách: “Con số
này, không quá mức chứ? Không cho cũng được, chúng tôi sẽ liên lạc với Nhạc
Hoạt.”
Nhạc Hoạt, đối thủ lớn nhất của Mộng Tưởng quốc, một trong những công ty trò
chơi đứng đầu thành phố B.
Người phụ trách có vẻ mặt thông minh trầm ngâm một lát, mới mỉm cười nói: “Đồng
ý.”
Lưu Chiêu Chiêu lộ ra biểu tình thoả mãn, híp mắt lại giống như con mèo. Nếu
như bởi vì không có tiền mà bị một người đàn ông bỏ rơi, thật sự là rất mất thể
diện có đúng hay không?
Ánh mắt Lưu Chiêu Chiêu chợt lóe, cách biển người đưa ánh mắt khóa ở trên người
Thương Gian. Khốn kiếp, nếu như anh có 1% dũng khí như Ngụy Dịch, em liền có
thể lấp đầy tất cả hố với anh. Nhưng anh cả 1% này cũng không chịu cho.
Lưu Chi