
ta. Khi cô ta hơi cử động, những
tia sáng kia cũng sẽ lay động theo vẻ đẹp ngang ngạnh của cô ta.
“Được.”
Thấy cô đồng ý dứt khoát vô cùng, Hạ Na cảm thấy máu cả người đều
chạy lên mặt — Cô gái này không biết là quá mức tự tin hay là quá ngu
xuẩn. Đúng, Bùi Thi quả thật có thiên phú âm nhạc, nhưng thị trường hiện tại cần cũng không phải là nhạc sĩ đơn thuần. Với cái dáng vẻ chẳng có
sáng tạo và hoàn toàn không hiểu tô điểm thì làm sao có thể cuốn hút
người khác nghe nhạc cô ta chứ? Hơn nữa, địa vị của mình và Kha Trạch ở
trong nước giống như Brad Pitt và Angelina Jolie ở Hollywood, sức ảnh
hưởng thế nào không phải là người mới như cô có thể so sánh được.
“Tôi xem chúng ta vẫn không nên lãng phí thời gian.” Hạ Na càng nghĩ
càng không vui, thở dài nói, “Bùi Thi, cô không thắng được tôi đâu, bỏ
cuộc đi.”
“Không.”
Hạ Na cảm thấy kiên nhẫn của mình sắp bị cô gái này làm cạn sạch, cô
ta lại đưa tay ra ngăn lại đường đi Bùi Thi một lần nữa, lấy điện thoại
ra nhanh chóng gọi một cuộc: “Cô đi vào.”
“Cô Hạ, phiền cô tránh ra, cô còn phải làm việc.”
“Cô chờ một chút. Tôi bảo một người vào đây gặp cô, nếu như cô thấy
cô ta mà còn muốn tiếp tục kiên trì, tôi đây cũng sẽ không cố gắng
thuyết phục cô nữa.”
Vừa dứt lời không bao lâu, cửa đại sảnh đã xuất hiện một bóng dáng
màu trắng xinh đẹp. Cô ta cột lỏng mái tóc xoăn ra sau ót, mặt trên
người một chiếc váy liền ren trắng, đai lưng là màu hồng phấn, giày cao
gót hoa văn màu trắng. Ngoại trừ chiếc túi da màu trắng ngà trong tay,
trên người cô ta không hề có trang sức cũng đã đẹp đến tột đỉnh. Vốn đã
rất xinh đẹp, bộ trang phục này còn khiến sự thon thả của cô ta kéo đến
lên mức độ người mẫu. Dọc đường đi vào, ngay cả nhân viên như người máy
trong tập đoạn Thịnh Hạ cũng không nhịn được liên tiếp nhìn cô ta chăm
chú.
Bùi Thi nhìn cô ta, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc thoáng qua rồi
biến mất. Nhưng Bùi Thi phản ứng rất nhanh, thoáng suy nghĩ cẩn thận sự
việc là thế nào, chỉ là lẳng lặng nhìn cô ta nhích đến gần. Rất hiển
nhiên, sau khi Bùi Thi nhìn thấy cô ta cũng ngây ra một chút, hơn nữa
còn lộ ra vẻ lúng túng trên mặt, không muốn nhìn Bùi Thi thêm nữa, chỉ
tăng nhanh bước chân đi đến bên cạnh Hạ Na, thơn thớt nói cười: “Chị Na
Na.”
Nghe thấy xưng hô này, Bùi Thi càng thêm xác định suy đoán của mình
không sai, lời kế tiếp của Hạ Na cũng đã chứng minh cho điều này: “Bây
giờ giới thiệu lại một chút, đây là nghệ sĩ đàn violin mà vị hôn phu của tôi mới ký hợp đồng Hàn Duyệt Duyệt, cũng là người kế tiếp hợp tác hòa
tấu lần hai với tôi.”
Ánh mắt Hàn Duyệt Duyệt lóe lên, vẫn không nhìn thẳng Bùi Thi, vốn
kiểu cao gầy như người mẫu đầy sức hấp dẫn nhưng cũng bởi vì hành động
không được tự nhiên này khiến ảm đạm đi. Bùi Thi nhìn cô ta chằm chằm
một lúc lâu, cuối cùng nhẹ nhàng cười khẩy một tiếng: “Bây giờ giới
thiệu xong rồi, tôi có thể đi chưa.”
“… Cô!” Rõ ràng Hạ Na không đoán được cô sẽ nói vậy, giận đến mức tiến lên một bước nhưng cuối cùng không cản lại cô.
Bùi Thi đi vào trong thang máy. Lúc này đám đàn ông vốn cản Hạ Na có
một người trẻ tuổi thanh tú bước ra, đưa một phong thư giấy dai cho cô.
Cô không hiểu nhìn thoáng qua phong thư kia, chàng trai vội vàng giải
thích: “Đây là cậu Hạ bảo tôi giao cho cô.”
Cô thuận miệng đáp một tiếng, không yên lòng kẹp nó vào trong văn
kiện. Nhìn Hàn Duyệt Duyệt ngoài cửa thang máy, cô đọc được cảm xúc phức tạp trong mắt đối phương, giống như là áy náy, hoặc như là oán hận;
Giống như là hết giận, mà lại có không cam lòng. Cô biết Duyệt Duyệt hận mình cái gì. Hai người biết nhau đã lâu, mình vờ làm người ngoài nghề
gạt cô ta, nói cho cô ta biết mình không biết chơi nhạc cụ nào hết, bồi
dưỡng cô ta là vì hoàn thành mơ ước làm người đại diện. Nhìn tất cả tự
phụ và thất bại của cô ta trong âm nhạc. Trên thực tế mình là con gài
của nhạc sĩ Bùi Thiệu, hơn nữa từ năm tuổi đã bắt đầu kéo đàn violin.
Đừng bảo là cô gái trẻ nhạy cảm Duyệt Duyệt, dù là người rộng lượng cũng sẽ cảm giác bị đừa giỡn xem như là con cờ.
Tuy là có giấu diếm, nhưng Bùi Thi thật sự dốc hết toàn bộ tài năng
ra bồi dưỡng, dù sao ai cũng không nghĩ đến cái tay gần như tàn phế của
cô có ngày bình phục. Phần thành ý này nghĩ đến sau này cũng không cách
nào để Duyệt Duyệt hiểu.
Cô nhấn nút tầng 63, yên lặng nhìn cửa thang máy che lại gương mặt xinh đẹp đang chau mày của Hàn Duyệt Duyệt.
Sau khi gõ cửa, Bùi Thi đẩy cửa văn phòng tổng giám đốc điều hành. Cô quơ quơ tập văn kiện trong tay: “Tôi đã chuẩn bị xong tư liệu cần để
xin thị thực. Bây giờ tôi đi hẹn trước với đại sứ quán sao?”
“Đưa cho tôi xem trước.”
Hạ Thừa Tư vẫn chăm chú vùi đầu vào công việc trong tay như cũ. Sau
khi nhận lấy tập văn kiện của cô, anh nhanh chóng lật lật lý lịch cô đã
điền xong, trong mũi hừ khẽ một tiếng: “Ngoại trừ tên ra chẳng có cái
nào giống như mấy mục ban đầu trong CV em nộp cho tôi.”
“Nếu anh Hạ không hài lòng, có thể đuổi việc tôi theo quy định công ty.”
Nào ngờ lúc này ngay cả cự tuyệt Hạ Thừa Tư cũng không cho, trực tiếp