
hỏi
cô: “Tiểu Đồng, em sao vậy? Ai chọc giận em mất hứng?”
Hứa Đồng giật mình ngẩn ra, “Tôi vừa rồi ... không hề cao hứng sao?”
Tiết Kính Phong gật đầu, “Em vừa xùy một tiếng, giống như có người chọc đến
em! Nói cho anh biết là ai, anh giúp em đi dạy dỗ hắn, cho em hết giận!”
Hứa Đồng cười nhẹ lắc đầu, “Nào có! Là anh nghe nhầm, em không hề không cao hứng, em là cảm thấy nơi này trang hoàng thật xa hoa!”
Tiết Kính Phong hứng trí bừng bừng giới thiệu nơi này với cô. Chính lúc đang thao thao bất tuyệt, đột nhiên lại dừng lại. Hứa Đồng cảm thấy một cảm giác
áp bức quen thuộc tiến gần đến bên người. Ngay sau đó cô nghe được Tiết
Kính Phong chào hỏi: “Cố tổng! Đã lâu không thấy anh đến nơi này, gần
đây có khỏe không? A, đây không phải là Lệ Tát sao? Chậc châc, thật là,
càng ngày càng đẹp!” Đùa cợt xong, cũng không quên giới thiệu người bên
cạnh, “Đây là Hứa Đồng, tôi nhớ ra tồi, Cố tổng hai người hình như đã
gặp qua, tôi nhớ rõ buổi tối hôm sinh nhật vị hôn thê của Cố tổng đêm
đó, hai người cùng nhau khiêu vũ! Có lẽ hai người không biết là điệu
nhảy đó thật làm kinh động tất cả mọi người”, nói đến đây hắn quay mặt
về phía Hứa Đồng hỏi, “Tiểu Đồng, khi nào chúng ta cùng khiêu vũ đi?”
Hứa Đồng cười một cái nói “Được”, thong dong hào phóng chào hỏi người đối diện
“Chào Cố tổng, chào cô, Lệ Tát!”
Lệ Tát hếch cằm đánh giá Hứa Đồng xong, đối với Tiết Kính Phong thản nhiên cười, “Em còn cảm thấy lạ, trước đây không lâu Tiết thiếu còn triền
miên ở bên cạnh em, như thế nào đột nhiên không có động tĩnh gì, thì ra
đã đổi khẩu vị, không muốn ăn mỹ vị, lại muốn ăn dưa muối cháo thanh!”
Tiết Kính Phong có chút không được tự nhiên, liếc mắt nhìn Hứa Đồng, thấy cô cũng không để ý, cũng không phật lòng, không khỏi có chút không cam
tâm, vì thế quay lại cùng Lệ Tát trêu đùa, muốn lấy việc này kích thích
Hứa Đồng, “Sao lại nói thế, mặc dù anh trước kia như thế nào ân cần săn
đón, Lệ Tát em vẫn đối với anh ôn hòa xa cách, anh cho là chúng ta không có duyên phận, hôm nay vừa thấy mới biết được, thì ra là em đã để ý Cố
tổng, trong mắt làm gì còn người khác!”
Lời nói của Tiết Kính
Phong cũng không hề làm Hứa Đồng giận dỗi, ngược lại những lời của Lệ
Tát lại làm cô chú ý. Nghe lời cô ta nói, Hứa Đồng ngửi được hương vị
ghen tuông trong đó. Cô cảm thấy rất thú vị, vừa nãy Tiết Kính Phong rõ
ràng nói, theo đuổi cô ta, thái độ của cô ta lãnh đạm hờ hững. Hiện tại
đổi sang theo đuổi cô gái khác, lại làm cô nàng mất hứng. Phụ nữ quả là
loại động vật kì quái. Có thể không yêu người này, nhưng cũng không muốn người này đi yêu một người khác không phải mình.
Hứa Đồng thản
nhiên liếc mắt nhìn cô nàng tự xưng là mĩ vị, trong nháy mắt cảm thấy vẻ đẹp của cô ta trở nên tục tằn khó dấu được.
Tiết Kính Phong cùng Lệ Tát cuối cùng kết lại, “Nói đùa! Tiểu Đồng như thế nào lại là dưa
muối cháo thanh? Lệ Tát, là em không nhìn thấy Tiểu Đồng khiêu vũ đêm đó ...”
Hứa Đồng bàng quan cười lạnh, cảm thấy chẳng có gì thú vị.
Bỗng dưng dừng lại một chút, tiến vào một ánh mắt khó hiểu. Hắn đang
chằm chằm nhìn cô, đem bộ dạng thản nhiên cùng với cánh tay đặt ở bên
hông của cô kia thu hết vào trong mặt.
“Hứa Đồng” hắn bỗng nhiên
mỉm cười gọi tên cô, âm thanh hơi nặng nề, những tiếng ồn ào bên cạnh
vẫn vang lên nhưng không thể lấn át được nó, “Nhìn đến em, tôi lại nghĩ
đến bốn chữ”, hắn dùng ngón tay chỉ chỉ thái dương mình, cười tủm tỉm
nhẹ nhàng nói, “Chui đầu vào lưới!”
---------------------------
(1) Ý nói đồ công sở tuy kín đáo nhưng rất khêu gợi ==
Ánh mắt Hứa Đồng nhìn theo ngón tay Cố Thần, hình như nhìn thấy trên mu
bàn tay hắn một mảng lớn màu đỏ sẫm, giống như bị bỏng, nhìn thấy ghê
người. Cô không khỏi sửng sốt một chút, mới mỉm cười trả lời Cố Thần:
“Chỉ sợ Cố tổng ốc còn không mang nổi mình ốc!”, dừng lại, thanh âm có
chút chậm, khẽ hỏi một câu, “Cố tổng thân thể thế nào? Có khỏe hay
không?”
Ý cô muốn nói, là một phương diện khác, Cố Thần lại cúi
đầu nhìn mu bàn tay mình, híp mắt trầm thấp nói: “Này sao? Yên tâm,
không có trở ngại gì. Tôi rất khỏe, có đủ tinh lực cùng thể lực làm việc tôi muốn làm!”
Tiết Kính Phong cùng Lệ Tát bên cạnh đã chấm dứt
đấu võ mồm, hắn quay đầu hỏi Hứa Đồng, “Đang nói chuyện gì vậy?” Giống
như cảm nhận được hai người bọn họ không bình thường, chỉ sợ hãi cô bị
người đàn ông tuấn tú đối diện mê hoặc vội vàng cân não, muốn tìm biện
pháp dẫn Hứa Đồng rời đi, “Tiểu Đồng, bên kia có bàn bi-a, anh dạy em
chơi bi-a nhé!”
Hứa Đồng đồng ý. Cùng Cố Thần tạm biệt, Tiết Kính Phong mang cô đi đến bên bàn bi-a
●︶3︶●
Lệ Tát nhìn Tiết Kính Phong bên kia cầm tay Hứa Đồng dạy cô đánh bi-a, hai người thân mật cùng một chỗ, khóe miệng không được tự nhiên co rúm lại.
Cô gái kia thật ngu ngốc, tay phải một chút lực cũng không có, cho dù có
người giúp đỡ cô ta đem gậy đẩy về phía trước, đánh vào bóng vẫn vô ích, quả bóng chậm chạp lăn về phía trước, quả thực giống như một lão già
cao tuổi, lảo đảo lăn một đoạn ngắn ngủi liền dừng lại.
Trên mặt cô nàng