XtGem Forum catalog
Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến

Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328824

Bình chọn: 8.00/10/882 lượt.

uống giường tranh đoạt đồ ăn. Con chó đen ngẩng đầu

cắn về phía bắp chân cậu bé...

Bốn loại tra tấn thể xác và tinh thần hoàn toàn khác nhau.

Màn hình tạm dừng tại chỗ này.

Rất nhiều người đều cảm thấy toát mồ hôi lạnh toàn thân.

Trái tim Giản Dao cũng cảm thấy nghèn nghẹn. Còn Bạc Cận Ngôn ở bên cạnh cô, sắc

mặt lạnh lẽo yên tĩnh, mặt mày cương quyết, ánh mắt anh không hề có chút độ ấm.

Nhân viên cảnh sát Hồng Kông giải thích: “Thân phận bốn người

bị hại này đã được xác nhận, đều có trong báo cáo trên tay các vị.”

Giản Dao đã xem đại khái qua một lượt.

Hoa Du, nữ, hai mươi lăm tuổi, nhà ở Tây Cống, công việc là

người bán hàng. Mất tích vào năm ngày trước, địa điểm là trên đường tan tầm về

nhà.

Châu Lâm Phủ, nam, sáu mươi tư tuổi, nhà ở Aberdeen (Tiểu Hồng

Kông), là viên chức nhà nước đã nghỉ hưu. Mất tích vào sáu ngày trước, địa điểm

là trên đường đi đến nhà con gái.

Dương Vũ Triết, nam, hai mươi chín tuổi, nhà ở đảo Nam Á, kiến

trúc sư. Mất tích vào bốn ngày trước, địa điểm là trên đường đến khu dã ngoại

cuối tuần.

Lý Khải Hiên, nam, tám tuổi, nhà ở Đồn Môn, học sinh tiểu học.

Mất tích vào bảy ngày trước, địa điểm là trên đường tan học về.

Bốn người bị hại hoàn toàn khác nhau, cho tới hôm nay thì về

mặt ngoài vẫn chưa thấy có bất kỳ mối liên hệ nào.

...

Màn hình tiếp tục chiếu.

Đây là bốn bức ảnh nhỏ, đồng thời xuất hiện trên màn hình.

Cũng là màn cuối cùng của đoạn video này.

Giản Dao nhìn những bức hình, lòng bàn tay bắt đầu thấm đẫm

mồ hôi lạnh.

Bức đầu tiên, cô gái nằm sấp bất động, da dẻ toàn thân đã bị

lột sạch;

Bức thứ hai, cổ họng ông lão bị cắt rời, nằm trên đất, vũng

máu tràn lan khắp mặt đất; máu của ông cũng đã chảy cạn, toàn thân trắng bệch;

Bức thứ ba, người đàn ông nằm yên lặng trên giường sắt, toàn

thân lồi lõm tứ phía, không có chỗ nào lành lặn; phía ngực trái có một lỗ lớn,

trái tim đã bị móc ra.

Bức cuối cùng, cậu bé sắc mặt yên bình nằm trên giường, chỉ

là dưới hai cổ tay đều đứt lìa, bàn tay đã bị cắt mất.

Bốn phương thức hành hạ đến chết hoàn toàn khác nhau.

...

Trong không khí yên tĩnh của hội trường, ngoài màn hình còn

có một giọng nói khàn khàn âm điệu kỳ lạ, đột nhiên vang lên:

“Hi, Simon. Tao đến rồi đây.”

Đó là giọng nói đã được máy biến âm xử lý. Tất cả mọi người

đồng loạt run lên, nhìn về phía Bạc Cận Ngôn. Trong lòng Giản Dao giống như bị

một tảng đá lớn đè nặng, cũng đưa mắt nhìn về phía anh.

Bạc Cận Ngôn không chút biểu cảm, chỉ có đôi mắt lạnh băng

nhìn chằm chằm màn chiếu.

Sau đó, hắn tuyên chiến.

“Simon, đến phiên mày rồi.” Hắn cười khẽ nói: “Có giỏi thì

phác họa tao đi.”



Lúc Lý Huân Nhiên tỉnh lại lần nữa, đã thấy trên đỉnh đầu có

một ngọn đèn trắng sáng rực, cực kỳ chói mắt. Anh vẫn còn nằm trên chiếc giường

nhỏ sơ sài như cũ, cả người chằng chịt vết thương, tay chân bị trói bằng những

sợi xích dài.

Anh khẽ ho mấy tiếng, huyết khí dồn nén trong lồng ngực dường

như dễ chịu hơn mấy phần. Sau đó anh từ từ chống tay lên giường bò dậy, bước từng

bước nặng trịch đi đến bên cái bồn rửa tay nho nhỏ ở góc tường, vặn mở vòi nước,

cúi đầu uống vài hớp. Một tiếng ‘loảng xoảng’ vang lên, phía dưới cửa sắt kéo

ra một ô cửa nhỏ, một khay cơm vịt quay nóng hổi được đẩy vào. Gương mặt Lý

Huân Nhiên gầy hơn mấy ngày trước rất nhiều, dưới cằm đã mọc râu lún phún,

nhưng đôi mắt vẫn nghiêm nghị như cũ. Anh liếc nhìn đồ ăn trên mặt đất, từ từ đi

về phía giường ngồi xuống, không thèm nhúc nhích.

“Hừ...” Sau cánh cửa sắt đen xì, truyền đến một giọng đàn

ông hơi chói tai: “Ngu xuẩn. Không ăn cơm, để xem mày làm sao có sức lực phản

kháng tao?” Rõ ràng giọng nói này đã bị xử lý bởi máy biến âm, bén nhọn lại kỳ

quái.

Lý Huân Nhiên không thèm đếm xỉa gì đến hắn, chỉ nhắm mắt lại,

trầm ngâm yên lặng lắng nghe mấy phút, sau đó anh đột nhiên mở mắt ra: “Bốn người

bị nhốt ở phòng bên cạnh thế nào rồi?” Giọng nói của anh khàn khàn giống như bị

bánh xe nghiền qua. Người đàn ông cười nói: “Ờ, tao tiễn bọn chúng về nhà hết rồi.”

Lý Huân Nhiên không lên tiếng.

Người đàn ông lại nói: “Đừng vội, qua mấy ngày nữa, mày sẽ

có thêm bốn người hàng xóm mới. Bây giờ thì lo mà ngoan ngoãn ăn cơm đi, nếu

không mày làm sao có sức khuyên bảo bọn chúng giống mấy hôm trước? Chậc chậc...

Thật sự là tinh thần cảnh sát khiến người ta cảm động.” Lý Huân Nhiên vẫn không

thèm đả động đến hắn như cũ.

Qua một lát, sự trầm mặc phản kháng của anh dường như cuối

cùng cũng khiến người đàn ông kia mất đi kiên nhẫn: “Tại sao mày lại cố chấp

như vậy?” Hắn thấp giọng rống lên: “Một chút lạc thú cũng không biết hưởng thụ!

Hừ... Cũng nhờ ơn mày mật báo tin tức, nên tao mới bị giữ chân ở Hồng Kông này.

Tao chẳng thích Hồng Kông chút nào!”

Hắn vừa dứt lời, chỉ nghe ‘xoảng’ một tiếng, khay cơm vịt

quay trên đất đã bị người ta lấy đi, nện bồm bộp trên mặt đất. Người đàn ông dường

như đã bình ổn lại hô hấp, sau đó tiếng bước chân dần xa. ‘Bụp’ một tiếng, ánh

sáng của ngọn đèn trong phòng giam cũng vụt tắt. Lý Huân Nhiên ngồi trong bóng

tối, từ từ mở mắt