
hãi. Có điều Bạc Cận Ngôn đã nắm chặt lấy
tay cô, đi về bến tàu phía trước.
Du thuyền màu trắng, từ từ lướt đi trên mặt nước. Bạc Cận
Ngôn cởi áo vest nới lỏng cà vạt, chỉ mặc mỗi áo sơ mi đứng trước bánh lái, điều
khiển bánh lái. Giản Dao ngồi sau lưng anh, ngắm thân hình cao ngất thanh tú của
anh, bỗng cảm thấy mềm lòng.<>
Quả thực, cảnh sắc nơi này đẹp cực kỳ. Ở chân trời có ánh
sao vầng trăng, trên mặt nước lấp loáng ánh sáng. Trong cơn gió nhẹ thổi chầm
chậm, anh mang cô chạy ra khỏi bến sông. Nhưng cô thật sự không có chút tâm
tình nào, còn vẻ mặt anh lại bình thản, bên tay còn đặt một ly rượu vang, thỉnh
thoảng cầm lên nhấp một ngụm.
“Số một thật sự muốn giết anh sao?” Cô nhịn không được hỏi.
“No, ‘hắn’ không muốn giết anh.” Anh quay đầu nhìn cô, thản
nhiên cười: “Em lại đi tin lời của Tommy? Bắt đầu từ câu thứ nhất của anh và hắn,
hắn đã nói dối rồi.”
Giản Dao ngẩn ngơ một lúc.
Bạc Cận Ngôn dừng thuyền ở một nơi mặt nước phẳng lặng, ngồi
xuống bên cạnh cô. Sắc trời xanh thẫm, hơi thở nam tính trong trẻo lành lạnh của
anh tới gần trong nháy mắt, gương mặt anh càng lộ rõ vẻ đẹp trai chết người.
“Câu nói đầu tiên của hắn chính là?” Anh hỏi.
Giản Dao đáp: “Nếu như anh để em gặp hắn, hắn sẽ nói cho anh
biết thân phận của số một.”
“Hắn xem số một như trụ cột tinh thần, tuyệt đối sẽ không
bán đứng.” Giọng nói của Bạc Cận Ngôn lộ ra mấy phần lạnh lùng: “Hắn chỉ muốn
mê hoặc anh.”
Giản Dao gật gật đầu, anh lại nói: “Đương nhiên, những câu
tiếp theo đều là nói nhảm. Hắn căn bản chưa từng nhìn thấy phương thức mật mã
bình phương của số một, mà cách nói bình phương là đại biểu cho hai người bọn họ...”
Giản Dao tiếp lời: “Anh đã từng nói, địa vị của số một cao
hơn Tommy. ‘Hắn’ sẽ không bao giờ đặt mình và Tommy bằng vai phải lứa.”
Bạc Cận Ngôn khẽ gật đầu, lại nói tiếp: “Sau khi nhìn thấy
những tin tức mà số một để lại, phản ứng của hắn cũng không vui vẻ gì. Rõ ràng
đó là việc ngoài dự tính của hắn. Còn những lời cuối cùng hắn nói với anh...”
Khóe môi anh hiện lên ý cười nhè nhẹ: “Nếu như hoàn toàn không để ý đến chuyện
này, lấy tính cách giảo hoạt của hắn, đại khái sẽ bán ra một cái nút thắt, bàn
điều kiện với anh, còn nói thêm mấy lời láo toét nhảm nhí. Nhưng hắn lại lập tức
rời đi. Cho dù hắn cố gắng khống chế không biểu lộ ra ngoài, nhưng anh nghĩ cảm
xúc của hắn dao động rất lớn.”
Giản Dao sững người.
“Tại sao? Nếu như số một thật sự muốn giết anh, hắn phải vui
mừng mới đúng chứ.” Bạc Cận Ngôn nâng ly rượu lên, khẽ nhấp một ngụm: “Giải
thích duy nhất chính là, hắn đang đố kỵ, hắn đang phẫn nộ, hắn sợ bị anh thay
thế.”
“Ý của anh là...” Giản Dao cảm thấy không thể tin được: “Hắn
cho rằng mục đích cuối cùng của số một, là khiến anh trở thành một người cộng
tác phạm tội mới?”<>
Bạc Cận Ngôn lạnh nhạt gật đầu.
Giản Dao lại trầm mặc.
Tommy là người hiểu rõ số một nhất.
“Số một muốn đánh bại anh trước, khuất phục anh, rồi lại
dùng kỹ thuật tâm lý khống chế anh?” Giản Dao hỏi.
Bạc Cận Ngôn nói không sai, số một quả nhiên bị chứng vọng
tưởng. Cô tin chắc rằng, dù kỹ thuật khống chế tâm lý của ‘hắn’ có mạnh mẽ đến
đâu, cũng không thể khống chế được một người xuất thân từ tâm lý học chính thống
như Bạc Cận Ngôn, lại còn là người có ý chí rất mạnh.
Nhưng mà Bạc Cận Ngôn không lập tức trả lời, ánh mắt hờ hững
lướt qua mặt nước, anh trầm mặc mấy giây, mới mỉm cười đăm chiêu trào phúng:
“Đương nhiên là ‘hắn’ không thể.”
Giản Dao bất đắc dĩ, tâm tình cũng không thoải mái như trước
nữa. Kẻ điên, người bọn họ đối phó, quả thực đều là những kẻ điên. Sát thủ biến
thái muốn có được một nhà tâm lý tội phạm nổi danh toàn cầu, làm một người cộng
tác mới?
Quay đầu nhìn lại, Bạc Cận Ngôn vẫn còn đang chăm chú ngắm mặt
nước, không biết đang suy nghĩ điều gì, gương mặt tuấn tú nổi bật trong bóng
đêm, vừa mông lung vừa sinh động. Giống như cảm nhận được ánh nhìn nghi hoặc của
cô, anh nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt trở nên thâm trầm.
“Đột nhiên nhớ ra, đã lâu rồi chưa hôn em.”
Sau khoảnh khắc quấn quýt si mê, cô đã bị Bạc Cận Ngôn ôm
lên trên đùi, một cánh tay ôm lấy eo cô, một cánh tay giữ lấy sau đầu, hôn rất
nồng nhiệt, mạnh mẽ và tao nhã. Trong sắc đêm mát lạnh, không khí lại trở trên ẩm
ướt động lòng người. Bạc Cận Ngôn ôm ngang người cô, đi vào giường lớn trong
khoang thuyền.
...
Rời khỏi du thuyền, lúc bước xuống bến tàu, dáng vẻ Bạc Cận
Ngôn cao to thon dài, vẻ mặt như gió thoảng mây bay, ẩn chứa ý cười. Gò má Giản
Dao vẫn còn đỏ ửng, kéo lấy cánh tay anh.
Rõ ràng cô và anh đều làm chuyện người lớn nồng nhiệt, tại
sao hiện tại chỉ cô cảm thấy giống như đứa trẻ lén ăn vụng kẹo? Còn có vị ngọt
ngào không thể để người ngoài biết được?
Thời gian cùng anh trộm lấy nửa ngày ở riêng cùng nhau, còn
vượt qua rất nhiều sớm sớm chiều chiều.
Hai người nắm tay nhau trở về phố lớn, trước mặt lại thấy một
nhân viên đi cùng phía Trung Quốc tiến tới, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng: “Bên
phía Hồng Kông xảy ra chuyện rồi.”
Hai người đều ngẩn ra, nghe thấy anh ta nói ti