
ắm chặt vào vạt áo, cúi nhẹ đầu sợ hãi, len lén nhìn gương
mặt không chút biểu cảm của Lam Tịnh Vũ.
Lam
Tịnh Vũ không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Hạ Nặc Kỳ.
Thực sự
anh rất giận dữ! Cái lý do củ chuối này của cô, có kẻ ngốc mới đi tin! Cũng
thật là khâm phục chỉ số IQ của cô gái đứng trước mặt, một lý do như vậy mà
cũng có thể bịa ra được.
Không
cần biết lý do của cô ta là gì, tự ý xông vào thế giới của anh và Vân Phi, thì
không khiến anh tức sao được!
Chỉ là,
lúc ánh mắt của anh chạm phải chiếc kẹp tóc bông hoa tuyết trên đầu Hạ Nặc Kỳ,
tất cả mọi bực tức như đâm phải một núi băng rồi đột ngột tan biến, từ tận đáy
lòng anh như trào lên một cảm giác dịu nhẹ không tên.
Không
biết từ lúc nào ánh trăng dìu dịu đã lặng lẽ len lỏi vào trong phòng.
Ánh
trăng nhòe đi, giống như sương mù bị đóng băng lại, trong căn phòng bếp nho nhỏ
bao phủ một lớp sương mù.
Ánh
sáng yếu ớt của chiếc đèn treo tường hắt lên khuôn mặt của Lam Tịnh Vũ, phác
thành một chiếc bóng trên khuôn mặt đẹp đẽ của anh.
“Xin cô
để chìa khóa lại chỗ cũ.”
“Anh
nên cất nó cho cẩn thận, ngộ nhỡ người khác biết được, hoặc là bọn trộm mà phát
hiện ra thì thật là tồi tệ.”
“Để nó
vào chỗ cũ.” Lam Tịnh Vũ không chút do dự lạnh băng nhắc lại lần nữa.
“Hic…”
Hạ Nặc Kỳ có chút xấu hổ, cô bặm môi lại, không muốn lấy chiếc chìa khóa màu
bạc từ trong túi ra, cô lắc người trước mặt Lam Tịnh Vũ, nói: “Dù anh kiên
quyết như vậy, nhưng để bảo đảm an toàn, chúng ta chôn nó ở chậu hoa có được
không? Như vậy sẽ an toàn hơn là để nó dưới chậu hoa.”
Giọng
Lam Tịnh Vũ có chút buồn bã: “Cứ để nó ở dưới chậu hoa.”
“Như
vậy thì thực sự không an toàn chút nào! Cứ cho là anh đang chờ đợi đi, thì đối
phương không thể nào mà mất đi lòng tin của anh chỉ vì anh thay đổi vị trí của nó
đâu.” Đôi mắt to tròn sáng trong của Hạ Nặc Kỳ nhìn anh, giọng nói lảnh lót làm
rung động lòng người, giống như dòng nước tinh khiết mát lành từ khe nước trên
núi chảy xuống.
Lam
Tịnh Vũ đột nhiên bị một cơn chấn động như bị một đàn ong mật đốt, ký ức ào ạt
như từng cơn sóng ùa về tràn ngập trong đầu anh… Lúc Vân Phi phản bác lại người
khác, cái giọng bướng bỉnh cũng lảnh lót làm rung động lòng người như nước chảy
từ khe núi ra vậy…
Mặt Lam
Tịnh Vũ bỗng trở nên thiểu não.
Anh
không nói một lời kéo chiếc túi xách của Hạ Nặc Kỳ ra ngoài cửa, sau đó, “mời”
Hạ Nặc Kỳ cũng ra ngoài cửa, sau đó vội khóa cửa lại, thì bỗng một bàn tay thò
vào chặn lại: “Những món đồ này đều là mua cho anh mà.”
Hai tay
Hạ Nặc Kỳ nắm lấy song cửa, ngó vào cái khe cửa nhỏ hẹp, tội nghiệp nhìn anh.
“Tôi
không cần. Cảm ơn!” Anh lạnh nhạt nói.
“Anh
đừng có độc ác như thế chứ? Tôi không cha không mẹ, cũng không có người thân
nào khác, chỉ có một người độc nhất…” Hạ Nặc Kỳ chớp chớp mắt, cố dằn ra mấy
giọt nước mắt, tiếp tục ra vẻ đáng thương, “Có bao giờ anh nghĩ rằng, một cô
gái nửa đêm canh ba ngủ ngoài trời ở trên đường thì nguy hiểm biết bao nhiêu…
tôi thấy sợ lắm…”
Giọng
cô càng lúc càng nhỏ xuống, nhỏ dần, nhỏ dần. Nhìn ánh mắt không tỏ một chút
thái độ gì, Hạ Nặc Kỳ hoàn toàn không biết cái giọng mếu máo giả nghèo giả khổ
của cô có thể làm động lòng một người trước bất cứ chuyện gì cũng tỏ ra lạnh
nhạt như anh.
Hạ Nặc
Kỳ lo lắng đến nỗi mồ hôi toát ra ướt hết lòng bàn tay. Cô nheo mắt, lén lén
lút lút quan sát anh.
Một con
người, thật là tội nghiệp… hành lang trong nháy mắt bỗng trở nên yên lặng,
tiếng thở dài nhè nhẹ của anh nghe rất rõ ràng.
Anh
nhìn cô, ánh mắt đó tựa hồ như bông hoa tuyết đang lay động trong không trung.
Chiếc
đèn ở hành lang hắt ra ánh sáng vàng sáng rõ, ánh sáng dịu dàng chiếu lên người
cô, khiến cho thân hình mảnh mai của cô trở nên đơn độc lạ thường. Lam Tịnh Vũ
khó nhọc lắm mới thốt ra được một câu: “Cô có thể ở lại đây.”
Trong
hành lang lạnh lẽo, giọng nói nhỏ nhẹ của anh gây ra một tiếng vang nhè nhẹ.
Anh vừa nói xong, liền vội vàng nói thêm: “Nhưng chỉ ở một đêm thôi.”
“Tốt
quá!” Lam Tịnh Vũ vừa nói dứt lời, Hạ Nặc Kỳ nhanh như một con thỏ, kéo chiếc
túi xách nhảy chân sáo vài bước rồi chui ngay vào trong nhà. Trong lúc Lam Tịnh
Vũ chưa kịp phản ứng, cô như một làn khói chui nhanh vào chiếc phòng ngủ còn
trống.
Căn
phòng hướng về phía mặt trời.
Hạ Nặc
Kỳ dùng tay phải từ từ mở cánh cửa sổ thủy tinh bên trên viết tên của Lam Tịnh
Vũ.
Hì hì,
cuối cùng thì anh ta cũng phải nhượng bộ, đồng ý để cô dọn vào đây ở!
Cho dù
ngày mai có khả năng cô sẽ bị đuổi ra ngoài, nhưng cô vẫn tin rằng dựa vào trí
thông minh và tài năng của mình, mọi vấn đề nhất định sẽ được giải quyết dứt
điểm! Trên đời này có chuyện gì khó đến mức mà cô không thể vượt qua chứ? Cô là
Hạ Nặc Kỳ đẹp không ai sánh bằng trong vũ trụ này cơ mà! Hehe…
Nhìn
khuôn mặt tươi roi rói phản chiếu trên tấm cửa sổ thủy tinh, Hạ Nặc Kỳ thủ thỉ:
“Lam Tịnh Vũ, anh biết không? Cảnh đêm ở dưới nhà nhìn qua cái cửa sổ thủy tinh
có viết tên anh này trông thật mê hoặc lòng người!”
Chiếc
đồng hồ hình con cánh cam được làm bằng gỗ treo trên bức tường trắng